NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 110

Tôi trợn mắt.

- Triết?

- Ờ, cái môn khô khan chết tiệt đó. Giời ạ, bây giờ thì tao chẳng ngủ

nổi rồi. Dậy luôn vậy.

Mất một lúc, sau khi hỏi han cô bạn kia và nhận được những câu hỏi

kiểu như "mày mơ thấy gì đêm qua mà sáng nay như người mất trí vậy?",
tôi mới lờ mờ biết rằng ở thời điểm này, tôi đang là sinh viên năm thứ nhất
đại học, đang thuê một căn phòng diện tích tám mét vuông với một cô bạn
cùng lớp. Bằng cách nào đó, một bí ẩn nào đó đã đưa tôi đến tương lai. Mà
tôi chắc chắn rằng, vật bí ẩn đó chính là chiếc đồng hồ.

Chà, thật là nhẹ nhõm khi biết tôi sẽ đậu đại học.

Không rõ mình sẽ ở đây trong tình huống này bao lâu, nhưng tôi rất

yên tâm tận hưởng những ngày tháng này. Tôi đã mơ về nó khá nhiều, thậm
chí đã viết trong nhật ký những tháng ngày tự do và lên danh sách những
điều cần làm khi ngày đó đến. Chẳng hiểu sao, tôi tin chắc mình sẽ trở về
mốc thời gian cũ, dù sớm hay muộn, nên chẳng lo lắng gì. Nhưng để cẩn
thận, tôi lúc nào cũng cất cái đồng hồ vào ba lô, mang đi khắp nơi.

Những ngày tháng này, mới đầu thật sự rất thú vị. Tôi toàn quyền sử

dụng thời gian của mình: đi học, đi chơi, thức khuya, dậy muộn.... mà
chẳng có ai quản thúc cả. Tôi cứ sống như thế được vài ngày, nhưng rồi
cũng cảm thấy chán, cũng như chán những bữa cơm bụi nguội ngắt. Hai
chúng tôi đều lười nên không nấu ăn. Chiếc đồng hồ đem tôi đến những
ngày cuối tháng khi mà túi tiền của bọn sinh viên đã cạn, và chúng tôi đã
phải ăn mì tôm cho buổi tối, trưa hôm sau cũng thế, tối hôm sau cũng thế.
Mùi mì tôm chán ngắt, buồn bã. Tôi tự dưng thèm bát canh chua nóng hổi
có nhiều đậu bắp, cá kho thật keo và nhiều ớt cay cay...do má nấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.