NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 106

Khi mùa thu đã qua qua nửa, việc học cũng trở nên bận rộn hơn. Tôi

học ở trường, học ở trung tâm và học ở nhà. Tôi cũng bận việc đi chơi với
bạn bè và những công việc linh tinh khác như các hoạt động ngoại khóa,
văn nghệ. Những lúc như thế, Quang sẽ ở công viên một mình, không có
những cuốn sách, hay những bản nhạc. Không có một ai để trò chuyện. Đó
là lúc tôi nhận ra cậu ấy không thể ở đây mãi mãi được. Khi mọi thứ tiến về
phía trước, chỉ còn mình kẹt lại thì cuối cùng, chỉ còn sự cô độc mà thôi.
Tôi biết, Quang cũng nhận ra được điều đó.

Một sáng cuối tuần, tôi ra công viên và thấy Quang đang ngồi trên

chiếc cầu tuột màu đỏ. Tôi leo lên, ngồi cạnh cậu. Chúng tôi nói chuyện vu
vơ một lúc, rồi tôi hỏi thẳng.

- Cậu có bao giờ nghĩ đến việc sẽ tiếp tục hành trình của mình đi đến

một thế giới khác không?

- Ừ. Thật tình là tớ có nghĩ đến những vấn đề đó. Cậu sẽ lớn lên, tớ

không thể lớn theo cậu. Cậu có cuộc sống của mình, và tớ không thể tham
gia. Rồi sẽ đến lúc chỉ còn lại mình tớ trên chiếc cầu tuột màu đỏ này.

Tôi đặt hờ bà tay mình lên bàn tay cậu ấy như đang nắm lấy nó.

- Để không còn cô đơn nữa, cậu phải kết thúc hành trình này thôi.

Hành trình mới sẽ có nhiều người nhìn thấy cậu, nghe thấy cậu, có những
cuốn sách, những bản nhạc, và không còn cô đơn nữa. Tớ nghĩ vậy đấy.
Khi đến cuối đường rồi, ta sẽ phải rẽ thôi.

- Tớ luôn tự hỏi tại sao mình lại ở đây, và không bao giờ có câu trả lời.

Bây giờ cũng vậy. Nhưng điều đó không quan trọng nữa rồi, hoặc chưa
từng quan trọng bao giờ. Điều tớ cần chấp nhận là mình không còn thuộc
về thế giới này nữa. Có lẽ cậu xuất hiện là một món quà, để tớ có đủ can
đảm làm điều đó.

- Cậu sẽ có một khởi đầu khác, có một nơi khác thật sự thuộc về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.