NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 125

- Cảm ơn nhé. À mà nè, lần này nấu canh nhớ chú ý thời gian, đừng để

khổ qua chín nát như lần trước Trâm nấu canh bí đỏ nhé.

Tôi cầm con dao dứ dứ đe dọa, nhưng Hàng xóm đã kịp lỉnh đi, để lại

một tràng cười chế nhạo giòn tan như pháo nổ. Tôi nghe một tiếng "bộp".
Hàng xóm đã chạm đất sân nhà mình.

***

Nhà tôi chỉ có tôi và ba. Má tôi mất mấy năm trước vì tai nạn giao

thông. Chuyện xảy ra đã lâu nên lòng ai cũng nguôi ngoai rồi. Chúng tôi
sống hai cha con nhưng vui vẻ. Tôi học lớp 10, cùng khối với Hàng xóm.
Mỗi sáng, hắn của đợi tôi ở cổng rồi đi chung. Ba tôi là quản lý của một
siêu thị nhỏ gần nhà, mất mười lăm phút đi xe máy. Hôm nào ít việc, ba sẽ
tranh thủ về nấu cơm trưa. Còn khi nào bận quá, sau khi đi học về, tôi sẽ
nấu cơm rồi xách cà mèn đến siêu thị cho ba. Vì cơm siêu thị rất khô mà
hầu như ngày nào cũng chỉ có mỗi món thịt kho, ăn ngán muốn chết. Chủ
nhật được nghỉ làm, ba chiếm luôn cái bếp, nấu đủ các món từ mặn đến
ngọt, rồi kêu Hàng xóm qua ăn cùng. Xong xuôi còn để dành một ít để cậu
ta mang về cho bố mẹ. Tôi tin là nếu không phải vì mưu sinh gầy dựng gia
đình, có nhiều thời gian cho mình và rèn luyện tử tế, ba hẳn sẽ là một đầu
bếp giỏi. Má đã từng kể với tôi, trở thành đầu bếp là ước mơ khi còn trẻ của
ba. Nhưng ba nói trở thành đầu bếp của nhà hàng Ngàn sao mang tên "Gia
đình" đã là một hạnh phúc rồi.

Kể từ ngày tủ lạnh chất đầy kem chuối, hầu như ngày nào Hàng xóm

cũng qua để ăn một cái. Hôm nay, cậu ta vào bếp khi tôi đang nấu món
sườn xào chua ngọt.

- Ùi, thơm thế, tay nghề của Trâm tiến bộ hơn rồi đấy. Tớ ăn thử được

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.