NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 126

Tôi định xùy xùy đuổi đi như đuổi ruồi, nhưng chẳng hiểu sao vẫn gắp

cho hắn một miếng nhỏ. Vừa hay ba về. Không dưng tôi nhăn nhó, nhưng
mặt đỏ bừng, vội rụt tay về, tỏ ra như không. Ba chỉ tủm tỉm cười. Hàng
xóm thì cười toe, sốt sắng.

- Hôm nay bác về ăn trưa ạ?

Ừ. Ở lại ăn cơm luôn đi cháu.

Hàng xóm chưa kịp nói gì đã nghe tiếng mẹ vọng sang: "Tuấn

Anhhhhhhhhh! Đi đâu rồi? Lại qua nhà bác Thành ăn chực đấy phải
không?

- Tôi cháu về, mẹ cháu nấu cơm rồi, không ăn là không xong đâu ạ.

Với lại, món sườn này hơi mặn Trâm nhé.

Tôi tức muốn xì khói.

- Đi về, ngay và luôn! Từ nay về sau đừng có mà qua đây ăn kem

chuối nữa đấy.

Bố lên tiếng bênh vực.

- Ô hay, Tuấn Anh không ăn thì ai giải quyết đống kem chuối này cho

ba đây?

Hàng xóm khoái chí đưa ngón tay cái lên với ba tôi, ra hiệu đồng ý.

Rồi cậu ta chào ba và nhảy về nhà mình. Từ trong bếp, tôi nghe rõ tiếng
chân cậu ta đánh "bộp", và một tiếng "Ui da". Chắc là quá đà bị trật chân
rồi.

Tôi liếc ba thì ba chỉ cười to. Rồi vui vẻ ăn cơm. Suốt bữa ăn đó, ba cứ

luôn miệng gật gù: "Đúng là hơi mặn thật, hơi mặn." Trời ạ, không biết tôi
với Hàng xóm, ai mới là con ruột của ba đây. Lần trước cũng vậy, thấy tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.