NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 128

Tôi không nói được những gì tôi thật sự muốn nói. Rằng tôi sợ. sợ

lắm. Tôi chỉ còn có ba thôi. Tôi sợ mình sẽ lẻ loi giữa thế giới này. Tôi sợ
đến chết đi được. Thế nhưng việc mà tôi có thể làm lúc đó là khóc không ra
tiếng, mà nước mắt thì chảy hoài không dứt.

Dù vậy, có vẻ Tuấn Anh hiểu. Cậu ấy cứ vỗ nhẹ lên vai tôi. Thật dịu

dàng.

***

Ba được bác sĩ cho về nhà. Tôi cùng Hàng xóm, ba mẹ của Hàng xóm

chuẩn bị một bữa ăn nhỏ ấm cúng. Ai cũng vui. Tôi bảo ba không cần làm
tăng ca nữa. Tôi chỉ cần ôm vở Hóa qua cho Hàng xóm kèm cặp là sẽ khá
môn đó ngay thôi. Ba cười, chỉ khen món sườn xào chua ngọt của tôi hôm
nay đã hết mặn.

Tối đó, khi tôi rửa chén xong thì ba đã ngủ. Tôi mang hai bịch kem

chuối ra trước hiên nhà. Cho tôi một cái, Hàng xóm một cái. Chúng tôi ngồi
ở đó ngắm sao trên bầu trời trong vắt không một gợn mây. Hàng xóm ngửa
cổ tìm cái lưng cong cong của Thần Nông. Còn tôi chậm chạp tách lớp vỏ
ni lông của bịch kem chuối và cũng chậm chạp cắn một miếng. Kem chẳng
mềm mịn, chẳng tan trên đầu lưỡi, chẳng có bánh mochi hay dâu tây lẫn
kiwi, chỉ có mùi chuối.

Đây vẫn là món kem chuối chán nhất thế giới.

Nhưng đây cũng là món kem chuối tôi yêu thích nhất thế giới.

Và tôi luôn yêu việc chiếc tủ lạnh nhà mình chất đầy kem chuối do

chính ba tôi làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.