NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 127

than thở điểm số môn Hóa vẫn không cải thiện được xíu nào, ba khen Hàng
xóm học giỏi môn đó và bảo: "Hay là nhờ Tuấn Anh kèm cho". Thấy cái
mặt tôi xị ra, ba vui vẻ móc ví để tôi đi học thêm.

Mấy hôm sau, ba bảo sẽ làm tăng ca. Thế là hôm nào cũng mười giờ

tối, khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì ba mới về.

***

Trưa đó không thấy ba về nên tôi đinh ninh là ba không về nhà nấu

cơm trưa được. Như mọi hôm, tôi nấu vài món đơn giản rồi xách cà mèn
đến siêu thị. Vừa đến nơi, đã thấy mấy chú đồng nghiệp của ba bảo hồi
sáng ba tôi đột nhiên ngất nên đã được đưa đi bệnh viện. Bác sĩ nói ba
không sao, chỉ lao động quá sức, dẫn đến mệt mỏi và kiệt sức, tĩnh dưỡng
là khỏi. Ba không sao hết, vậy mà tôi cứ khóc rấm rứt khi ngồi đợi ở bên
ngoài. Khóc cho đến khi Hàng xóm tới. Cậu ta dỗ tôi như dỗ con nít.

- Thôi, có gì đâu mà khóc. Bác không sao hết mà.

Tôi vẫn sụt sịt.

- Tớ không biết nấu món cà ri ngon như ba nấu.

- Dĩ nhiên rồi, món đó khó nấu lắm. Trâm phải học từ từ thì mới được.

Đợi bác khỏe thì bác huấn luyện cho.

- Món sườn xào chua ngọt của tớ vẫn mặn.

- Lần sau lúc nêm, bỏ bớt muối là ổn hết mà.

- Tớ còn chẳng bao giờ ăn kem chuối ba làm nữa.

- Trâm đã ăn hết những món khác cơ mà. Còn kem chuối thì để tớ ăn

hết cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.