NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 131

như thuộc lòng trước khi quyết định bấm số gọi. Và thậm chí là đã đủ can
đảm để vượt qua giọng nói của người bố.

***

Sáu giờ mười lăm phút sáng, tại căng tin. Phong phá ra cười chế nhạo

khi nghe Khang thuật lại cuộc nói chuyện tối qua. Cười đến trào nước mắt,
suýt thì sặc luôn miếng bánh mì đang nhai và văng những thứ còn sót lại
trong miệng vào mặt thằng bạn thân - là Khang đang ngồi đối diện.

- Tao đang thế này mà mày còn cười được à?

Nhưng Phong chưa kịp nói gì thì hai thằng đã giật bắn như bị bắt quả

tang lúc đang ăn trộm. Hạ Quỳnh đang đứng sau lưng Khang, cầm một túi
ô mai.

- Tớ có mang sách cho cậu rồi đấy.

- Ừ, tớ biết rồi, cảm ơn Quỳnh nah. Cậu muốn ăn bánh flan không? Tớ

đãi thay lời cảm ơn.

Vừa nói Khang vừa lén dẫm lên chân thằng bạn. Phong hiểu hành

động không có tình gây thương tích đó (nhưng đau bỏ đời) là đuổi khéo nên
định đứng dậy. Ai dè Quỳnh thản nhiên bảo:

- Tớ có ô mai rồi.

Cô bạn còn cầm túi ô mai giơ lên làm bằng chứng không thể chối cãi.

Khang chẳng còn biết phải níu kéo sao, đành cười trừ. Quỳnh đi thẳng về
lớp, còn dừng lại vì một tên lớp bên tới bắt chuyện. Thậm chí cô bạn còn
cho một tên đó mấy hạt ô mai. Chẳng biết nói chuyện gì mà cô bạn bật
cười.

Phong cười đểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.