NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 146

Trâm Anh à lên một tiếng. Phương đã biết cậu ấy sẽ dễ dàng nhớ ra

cậu. Cậu tự tin mình có vị trí quan trọng trong trí nhớ của cô bạn.

***

Từ hôm đó, thỉnh thoảng Phương nhắn cho cô bạn vài tin nhắn về thời

tiết, mẩu chuyện hài, hỏi han thông thường, chúc ngủ ngon, chào ngày
mới... Đôi lúc, cô bạn trả lời lại, hoặc không. Rồi một ngày cậu không nhắn
nữa. Thực ra đó là cách để gây ấn tượng đối với một người khác giới khá
khôn ngoan mà Phương tự đúc kết được (hay củ chuối đây?). Những tin
nhắn sẽ làm đối phương thấy thú vị, được lặp đi lặp lại sẽ trở thành một
thói quen. Rồi đột nhiên một ngày không nhận được nữa, họ sẽ thắc mắc tại
sao, và cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó. Dó là lúc họ nhận ra họ nhớ bạn.
Thế là bước đầu của kế hoạch sẽ thành công.

Được một khoảng thời gian thì Phương, cầm điện thoại lên, quyết định

đến lúc nên gặp mặt rồi.

"Hôm nào bạn bè gặp nhau đi!"

"Ừ, được thôi."

Chỉ chờ có thế, Phương nhắn vội thời gian và địa điểm.

***

Không phải tự kiêu, nhưng Phương biết mình thuộc dạng con trai

được nhiều con gái thích. Bề ngoài ổn, học hành không tệ, tài lẻ thì nhảy
vài màn bắt mắt là đủ gây ấn tượng rồi. Ngoài ra, Phương còn ăn nói lưu
loát (nói hơi khó nghe một chút là "dẻo miệng") và hài hước nữa. Phương
biết, theo cách này hay cách khác, có nhiều bạn gái thích mình thời còn học
trung học. Có người thể hiện điều đó ra cho cậu thấy. Cũng có những cô
nàng nhút nhát chỉ dám giữ điều đó cho riêng mình nhưng biểu hiện rõ ràng
đến nỗi không thể thoát khỏi cặp mắt cú vọ của mấy bà tám. Và thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.