NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 189

"A aa, tớ yêu cậu lắm, Doraemon à".

***

Chớp mắt một cái, năm 12 đến. Hai đứa quay cuồng trong guồng quay

học, thi, học, lại thi. Hai bà má cũng cuống lên, nấu ăn tẩm bổ cho hai đứa.
Một hôm, Lâm lôi đâu về hai cái bánh xe tải cũ, hì hục suốt buổi chiều rồi
làm thành cái xích đu ngộ hết biết. Cậu ấy bảo ngồi thế này ngắm sao cho
mát, nhưng khi ngồi thử trông lên lại chỉ thấy toàn lá mận. Thế là nó trở
thành nơi để chúng tôi ôn bài mỗi trưa. Mỗi đứa ngồi một cái, kiểm tra
nhau công thức tiếng Anh hay công thức Toán, rộn rã một góc sân. Những
lúc tôi lơ mơ ngó trên cao, Lâm sẽ cầm bút gõ nhẹ vào trán tôi.

- Mận bị cậu ăn hết từ mùa trước rồi còn đâu mà ngó.

Tôi hừ mũi.

- Tớ ngó nắng chớ bộ.

Mùa hè đến, nhanh và bất ngờ như vị khách gõ cửa không báo trước.

Một lần ngồi sau xe Lâm, tôi đếm từng gốc bằng lăng một. Tôi đi qua con
đường này quá nhiều lần rồi nhưng chẳng biết có bao nhiêu cây cả thảy. Và
tôi ngẩn ngơ nhìn màu hoa tím hồng xinh đẹp rơi rụng từng chùm. Tự
nhiên thấy bâng khuâng. Tôi lại hát Doraemon no uta và ngân cao câu
"Tottemo daisuki, Doraemonnnnnnn". Lâm phì cười: "Cậu làm người đi
đường nghĩ tớ đang đèo một cô nhóc xinh xắn nhưng bị tâm thần đó". Tôi
nhéo vào hông cậu ấy. Tay lái loạng choạng.

Chúng tôi trải qua kì thi đại học trót lọt. Hai đứa đều đậu, nhưng khác

trường. Má tôi với má cậu ấy cùng chuẩn bị một bàn tiệc vĩ đại để ăn
mừng. Mặc kệ người lớn uống bia và hát karaoke sau khi dùng cơm tối, tôi
và Lâm lén ra trước nhà ngồi ở cái xích đu tự chế dưới cây mận.

- Sắp đi học xa nhà, cậu có lo lắng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.