NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 190

- Một chút. - Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời.

- Đừng lo, Nobita, có Doraemon tớ đây rồi.

Lâm im lặng một chút, rồi cười, nói tiếp.

- Cậu nhớ lời tớ đã nói hồi còn nhỏ không? "Tớ sẽ là Doraemon" ấy?

Hồi đó, tớ là con trai nhưng hầu như lúc nào cũng phải để cậu lo lắng. Thật
là xấu hổ. Lúc đó tớ đã quyết tâm phải mạnh mẽ hơn, chăm sóc cậu nhiều
hơn, nhưng đến giờ vẫn chưa được như thế. Nhưng tớ sẽ vẫn cố gắng. Cậu
có thể đợi đến lúc ấy không? Không lâu đâu. Nếu đến lúc đó tớ vẫn là
Nobita vô dụng thì cậu có thể tìm một Doraemon khác.

- Cậu nói cứ như là đang tỏ tình với tớ ấy?

Lâm tự nhiên im bặt, lúng túng như gà mắc tóc.

- Ừ, cũng gần giống thế. Nhưng tớ muốn khi trở thành Doraemon thật

sự rồi thì mới có thể tự tin hơn để nói một lời chính thức. Cậu có thể đợi
được không?

Tôi ngẩn người. Thật ra ngày đầu tiên Lâm chuyển đến căn nhà bên

cạnh, tôi đã nghĩ cậu ấy hẳn là được ai đó gửi đến hệt như Doraemon được
gửi đến từ tương lai, chui qua cái ngăn bàn của Nobita vậy. Cậu ấy đã làm
thay đổi cuộc sống buồn tẻ trước đó của tôi như Doraemon đã làm thay đổi
thế giới của Nobita. Tôi đã không còn phải đọc truyện tranh một mình, xem
phim một mình, học bài một mình. Tôi có người bạn để trò chuyện, để bắt
nạt, để bảo vệ và được bảo vệ. Tôi lúc nào cũng xem cậu ấy là Doraemon.

Trời ơi, không lẽ tôi phải nói với tên ngốc ngồi cạnh rằng: "Cậu không

thấy là ngày nào mà tớ chẳng hát Tottemo daisuki, Doraemon hay sao?"

"Tớ yêu cậu lắm, Doraemon à".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.