NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 62

NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG

Fuyu

www.dtv-ebook.com

Lưng Chừng Dốc

Đường về nhà đi qua một con dốc. Đến lưng chừng dốc, tôi sẽ rẽ vào

nhà mình. Còn Khoa, cậu ấy sẽ đạp xe đến tận đỉnh dốc rồi mất hút. Rất
nhiều lần tôi muốn chạy thật nhanh lên đỉnh dốc để nhìn thấy cái áo màu
xám ghi quen thuộc xa dần trên con đường trước mặt. Nhưng tôi chưa bap
giờ làm thế. Tôi chỉ luôn dừng lại ở lưng trừng dốc.

***

Bố tôi chuyển công tác nên cả nhà cùng theo ông lên Đà Lạt. Chỉ mới

vào cấp ba chưa đầy một tháng nên tôi không luyến tiếc lắm những người
bạn và kỷ niệm cũng chẳng nhiều nhặn gì. Bố lo con gái sống thành phố
quen rồi sẽ cảm thấy buồn chán khi ở đây, một thành phố kém nhộn nhịp
hơn hẳn. Nhưng tôi đã thật sự thích thành phố núi xinh đẹp này ngay khi
vừa đặt chân đến. Những hàng thông xanh mát rượi. Những ngôi nhà với
kiến trúc tây, ta trộn lẫn. Không khí mát lành, trong trẻo. Hoa trồng ở khắp
mọi nơi, tú cầu, cúc, hồng dại phủ kín mái nhà gỗ, hoa păng-xê dập dìu như
cánh bướm... Có những lần dạo phố, bước đi giữa hai dãy nhà mà cứ ngỡ
mình đang lọt thỏm giữa lòng một thành phố nào đó của châu Âu.

Thêm một điều kiện nữa khiến tôi thích nơi này, là vì cậu bạn học

chung lớp. Khoa ngồi cạnh tôi. Điều mà tôi ấn tượng đầu tiên về cậu ấy là
nụ cười hiền và dịu dàng như nơi tô vừa chuyển đến. Nó khiến người khác
cảm thấy an tâm.

Khoa thân thiện và tốt bụng. Những ngày đầu chuyển đến, cậu ấy lúc

nào cũng cố gắng hết sức để tôi không cảm thấy lạc lõng và nhanh chóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.