NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 64

Cuối tuần, tôi rủ Khoa cùng đi mua quà sinh nhật cho bố. Thực ra thì

hai tháng nữa mới đến sinh nhật bố. Lần này tôi mượn cớ để làm một phép
thử cho chính mình. Nếu hôm nay tôi nói, cậu ấy không chấp nhận thì tôi sẽ
lại chuyển trường. Dù theo lựa chọn nào, tôi cũng vẫn muốn nói cho cậu ấy
biết tôi nghĩ gì về cậu ấy.

Đà Lạt vẫn hệt như ngày đầu tôi đến đây. Đẹp dịu dàng. Khoa gửi xe

rồi chúng tôi thong thả đi dạo quanh khu chợ. Tôi nhớ vào mỗi sáng, ở đây
thường có những chiếc xe đạp rao bán những bó hồng, cẩm chướng to với
ra thật rẻ, cả những quả dâu tây đỏ mọng, tươi rói cho khách du lịch. Bây
giờ là buổi chiều, không khí nhộn nhịp ấy vắng hẳn.

- Cậu định mua gì?

- Tớ cũng chưa biết. Có thể là một cái áo, một cái mũ... Tụi mình đi

một vòng rồi hãy quyết định. Nhân tiện tớ muốn đi chơi luôn, xả stress ấy
mà. Cậu đi cùng tớ đến cuối ngày được chứ?

Khoa cười. Nụ cười hệt như cái ngày nắng trong trẻo của một ngày đã

lâu.

- Dĩ nhiên. Hôm nay tớ là của cậu mà.

Tôi mỉm cười đáp lại. Nhưng trong đầu, suy nghĩ mông lung nhiều thứ

và góp nhặt từng chút một lòng can đảm để hy vọng đủ sức nói với Khoa
ba từ quan trọng kia. Tôi cũng đang sợ một điều gì mơ hồ lắm.

Hai đứa cuối cùng cũng mua được một chiếc áo sơ mi, một chiếc khăn

len quàng cổ màu tím hồng cho tôi, một chiếc màu xanh dương cho Khoa.
Rất có thể, nếu chuyển về thành phố Hồ Chí Minh, tôi sẽ chẳng bao giờ
dùng đến nó nhưng tôi mua vì muốn lưu giữ thêm kỷ niệm về nơi này.

Khoảng năm giờ chiều, trời mưa nhẹ, chỉ đủ phủ một lớp bụi lên tóc.

Nhưng trời lạnh hơn. Chúng tôi rời khu chợ và đi dạo dọc hồ Xuân Hương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.