NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 66

vẫn thích Ly và tôi chỉ là một người bạn thân. Giữ niềm hy vọng mong
manh không thể trở thành sự thật thì ích gì. Thà dứt khoát lại hay hơn.

Tôi chạm nhẹ vào lưng Khoa, nhẹ đến nỗi cậu ấy không nhận thấy.

Chỉ hôm nay, cậu ấy là của riêng tôi.

Trái với quyết định ban đầu, tôi không nói gì với Khoa cả. Cậu ấy

không cần phải biết tình cảm của tôi. Cứ như thế này, tôi sẽ mãi luôn có cậu
ấy là bạn. Tôi chẳng ngốc đến nỗi bước qua ranh giới của tình bạn để rồi
chẳng còn lại gì. Và tôi quyết định ở lại học cho xong cấp ba. Tôi vẫn
không muốn không gặp lại Khoa nữa.

Chúng tôi chia tay nhau ở lưng chừng dốc. Như mọi lần, tôi đứng lại,

còn Khoa đạp xe đến đỉnh dốc rồi mất hút. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng
tôi mơ về Khoa hơn một người bạn. Ngày mai, tôi sẽ đối diện cậu ấy, với tư
cách là một người bạn thân. Chỉ như thế mà thôi. Còn tình cảm này, tôi sẽ
trân trọng nó vì đó là điều đẹp nhất của một thời chẳng bao giờ trải qua lần
thứ hai trong đời. Tôi không ân hận vì đã từng thích Khoa.

Tôi chạy thật nhanh lên đỉnh dốc. Vẫn còn kịp nhìn thấy màu áo xám

ghi và cái khăn quàng cổ xanh dương xa dần ở con đường phía trước trong
màu hoàng hôn xám ngắt. Tôi đưa tay chào tạm biệt mối tình đầu trong trẻo
của mình dẫu biết rằng cậu ấy không nhìn thấy, không đáp lại và nhận ra
mắt mình nhòe nhoẹt nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.