NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 65

Khoa mua hai củ khoai nướng nóng hổi, thơm phức. Hơi ấm quấn lấy bàn
tay nhè nhẹ. Vị khoai ngọt bùi. Có một vài đôi đi trên phố. Tôi liếc trộm
Khoa, thấy cả hai cũng giống một đôi. Ý nghĩ ấy khiến tôi mỉm cười. Nếu
Khoa hỏi sao má tôi ửng hồng, chắc tôi phải đổ lỗi cho trời lạnh mất.

Trên đường về, cả hai rẽ qua một cửa hàng lưu niệm xinh xắn. Trong

lúc tôi mải mê xem những kiểu vòng tay hoa tai xinh xinh, Khoa chọn mua
một vòng tay có hình nhánh cỏ xa trục thảo bốn cánh. Chẳng hiểu sao, tôi
có linh cảm Khoa không mua nó cho mình. Vì từ trước đến giờ tôi không
tin vào sự may mắn của xa trục thảo. Không dưng tôi lại nhớ đến ánh mắt
của Khoa hôm lao động.

- Cậu mua cho Ly à?

Khoa nhìn tôi, ngạc nhiên, như muốn hỏi sao cậu lại biết.

- Ừ...

- Cậu... - Tôi hắng giọng, cố không lắp bắp. - Cậu thích Ly à?

Khoa thoáng chút ngập ngừng, đưa tay lên vò tóc khiến chúng hơi rối,

nhưng cũng trả lời. Đáp án tôi chẳng bao giờ muốn nghe.

- Ừ. Tớ chỉ nói cho cậu biết thôi, vì cậu là bạn thân của tớ. Đừng nói

cho ai nữa đó, tớ ngại bị trêu lắm.

Thế đấy, mình chỉ là bạn thân của cậu ấy thôi, tôi nghĩ.

- Cậu có nghĩ Ly thích cái vòng này không?

- Dĩ nhiên rồi. - Tôi gật đầu, và cố mỉm cười.

Suốt quãng đường về, tôi không nói gì. Trời vẫn mưa, nhưng chẳng đủ

ướt tóc nên tôi không thể dùng nó ngụy trang cho nước mắt. Nên tôi không
khóc. Hụt hẫng. Giá mà tôi đừng hỏi. Mà không hỏi thì sao? Sự thật, Khoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.