NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 68

nào mắt mỏi lại ngủ. Ngoài ra, Nhi cũng phụ mẹ rửa bát, xếp gọn áo quần
và vài ngày lau nhà một lần. Kỳ nghỉ hè nhàn rỗi đó kéo dài hơn một tuần
thì mẹ tống cổ Nhi về quê ngoại để bớt mèo lười đi.

Nhưng sự thật là ở đây Nhi còn mèo lười hơn. Phần lớn thời gian, Nhi

cũng chỉ để ngủ thôi. Buổi tối không có laptop và tivi nên Nhi đi ngủ sớm
thật. Nhưng ban ngày trời nắng chang chang, rát cả mặt nên Nhi lúc nào
cũng trốn ở vườn dừa sau nhà đọc sách. May là lúc đi Nhi đã mang theo hai
vali mà một cái chứa tòan sách và manga. Nằm đọc một lúc, gió thổi hiu
hiu, thêm bản giao hưởng của bầy côn trùng là Nhi ngủ. Cảnh vật thì sau ba
ngày ngó nghiêng cũng không còn gì để tò mò. Đây là một bán đảo được
gọi là Bình Tiên. Trước mắt là biển, sau lưng là núi, giữa là khoảng chục hộ
dân sinh sống. Bán đảo nhỏ, đi một vòng đã hết. Ngoài biển, cát, hoa dừa
cạn mọc lan tràn, hàng dương chắn gió thì cũng không còn gì đặc biệt.

Vốn Nhi định ngoan ngoãn ở đây một tuần thì xin mẹ về nên cũng

không tha thiết lắm với mọi thứ xung quanh. Cứ thong thả đọc hết cái này
đến cái khác.

Đúng một tuần, gọi cho mẹ, nhưng Nhi chỉ nhận được một chỉ thị

ngắn gọn ngay khi chưa kịp nói gì: "Chưa được về đâu". Cứ như mẹ biết
trước Nhi định hỏi cái gì.

- Thế thì khi nào ạ?

- Tới lúc đó con sẽ biết.

Nhi có cảm giác mình nhìn thấy nụ cười mơ hồ của mẹ.

***

Dì Dương có mỗi một thằng con trai tên Phúc. Bây giờ nghỉ hè rồi nên

buổi sáng nó ở nhà nấu cơm, quét tước vườn tược, làm mấy việc vặt vãnh.
Bố mẹ lên rẫy, chiều về chuẩn bị cơm tối. Buổi trưa, Phúc dắt hai con bò đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.