NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 86

- Thật ạ?

- Cháu không nhớ à? Có lần hai đứa đi xe hoa Tết, chẳng hiểu thế nào

mà lạc nhau. Nhưng cuối cùng nó cũng bắt được cháu về. Cháu chả khóc
sướt mướt đấy à?

Tôi chăm chú nhìn ván cờ như muốn tìm thấy kẻ hở trong nước đi vừa

rồi của ông nhưng thật ra là để lục lọi trí nhớ. Chẳng nhớ, tôi đành cứng cỏi
đáp.

- Con không nhớ. Mà chuyện xưa lắc xưa lơ, ai lại tính?

Ông nheo mắt nhìn tôi, nhưng không nói gì ngoài câu:

- Cháu thua rồi nhé.

Quả thật, ván đó tôi thua thảm hại.

Tối đó, tôi ở lại ngủ với ông. Đặt cái ghế bố cạnh giường ông rồi chằn

chọc cả đêm, chẳng ngủ được. Vừa lạ chỗ, vừa cảm thấy bất an. Bệnh viện
có mùi thật khó chịu, hèn gì ông cứ đòi về.

***

Trưa Lâm sang nhà, tự dưng tôi nhớ lại lời ông về hình ảnh chú rể - cô

dâu. Cả lời ông bảo: "Bây giờ thì ông không biết, nhưng ông chắc chắn là
hồi nhỏ nó thích cháu nên mới giật đồ ăn của cháu đấy." Tôi lắc đầu thật
mạnh.

- Sang đây có việc gì đấy?

- Mang trả cây chổi.

- Mượn từ hôm nào rồi, giờ mới mang trả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.