NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 84

ông ngoại gọi tôi là Đậu hũ. Lâu rồi, tôi chẳng còn nghe ai gọi thế ngoài
ông ngoại.

Mãi đến khi cậu ta về đến cổng nhà mình phía bên kia đường, tôi mới

hoàn hồn đáp trả.

- Nhớ mang trả đó đồ Sún răng.

Tôi nghe cậu ta bật cười to. Nhưng không nói gì thêm nữa.

Lại tỉ mỉ bẻ lá mai. Cuối cùng cũng xong.

***

Mẹ phải chăm sóc ông cả ngày, lại lo lắng mất ngủ một hôm nên nhìn

nét mặt mẹ lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tôi bảo mẹ ở nhà, hôm nay để tôi vào bệnh
viện trông ông ngoại. lúc tôi đến, ông đang chơi cờ vua một mình. Ông
trông khỏe mạnh, tươi tỉnh hơn nhiều, nhưng bác sĩ vẫn giữ lại kiểm tra.

- Cháu mang cho ông mấy cuốn sách.

- Sách gì thế?

- Harry Potter.

Nói rồi tôi nhe răng cười. Ông hóm hỉnh.

- Ừ, cũng được. Sách đó dành cho 7 đến 77 tuổi, ông mới 80 nhưng

chắc cũng chưa hết hạn đọc.

Tôi đặt túi sách với trái cây lên bàn cho ông. Thật ra, tôi toàn mang

sách của Mark Twain - tác giả mà ông thích đọc. Rồi tôi thay thế người bạn
tưởng tượng của ông để chơi nốt ván cờ. Vừa chơi, tôi vừa báo cáo thành
tích bẻ lá mai và chăm sóc nó. Thấy nụ còn nhỏ nên mỗi ngày tôi tưới hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.