NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 83

Mẹ vào bệnh viện chăm sóc ông. Tôi nghiễm nhiên trở thành chủ nhân

cái bếp, nấu những bữa trưa, bữa tối cho mẹ mang vào bệnh viện. Tối hôm
ấy, tự dưng ăn cơm một mình thấy buồn, tôi mang ra trước sân ăn cùng
chậu mai.

Sáng sau cái hôm ông vào viện, tôi tỉ mỉ làm nốt công việc của ông -

bẻ lá mai. Tiếng lá rời cành giòn rụm. Tôi cứ chăm chú làm, chẳng chú ý gì
đến xung quanh cho đến khi nghe có ai đó gọi mình ngoài cổng. Là cậu bạn
hàng xóm bằng tuổi học cách nhau có mấy lớp, nhưng ở trường ít khi nói
chuyện nhiều.

- Có việc gì thế?

- Tớ sang mượn cái chổi quét sơn.

- Chờ tí.

Tôi vào lục lọi một hồi, gần như lặn ngụp trong bụi bặm thì cũng thấy

cái chổi. cậu ta cầm lấy, cười toe. A ha, má lúm đồng tiền vẫn còn.

Hồi nhỏ, thấy mẹ khen cái má lúm ấy xinh, tôi ghen tị kinh khủng,

suýt chút là chơi dại, lấy đũa chọt vào má để cũng có má lúm. Lấy được
chổi, cậu ta chẳng đi ngay mà còn tần ngần.

- Đầu cậu dính mạng nhện này.

Lâm đưa tay phủi. Tôi thấy mất tự nhiên nên tự dưng nảy ra ý định

châm chọc.

- Không cảm ơn người ta à? Vì lấy cây chổi mới bẩn tóc đấy.

- Ừ, biết rồi, cảm ơn nha Đậu hũ.

Trong một thoáng, tôi giật mình. Đó là biệt danh của tôi từ hồi còn bé.

Vì tôi hay đụng trước đụng sau, té lên té xuống, nói chung là hậu đậu, nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.