NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 82

rất lạ của gỗ và hoa quyện vào nhau tỏa mọi ngóc ngách, đánh thức cô bé
con mười bốn tuổi khỏi giấc ngủ.

Và đặc biệt, tôi yêu mồng một Tết. Sau khi được ông lì xì, tôi thường

bắt trước ông ngồi uống trà và nhâm nhi mứt tết. Tôi ngồi trong lòng ông,
giả vờ cầm tách trà và xoay xoay, nhấp một chút rồi thôi, vì đắng. Sau đó là
được thỏa thích ăn mứt tết: mứt dừa sữa, mứt khoai, mứt táo tàu... Tôi ăn
cho đến khi phát ngán.

Nghịch lý là tuổi càng thêm thì niềm háo hức đợi Tết về lại càng vơi

đi. Một sáng đến trường, ngửa tay đón mưa xuân chớm lạnh, mới hay tôi đã
chẳng còn háo hức đợi Tết về. Bây giờ, đối với tôi, Tết giống như ngày chủ
nhật được nhân ba. Nghĩa là ngủ, không bài vở, và được xem ti vi. Vậy
thôi. Những việc phải làm như quét dọn, những địa điểm phải đi và sẽ đi...
năm nào cũng lặp đi lặp lại, thành ra chẳng còn gì để trông đợi.

Năm nay tôi lại càng chẳng háo hức chờ Tết. Kết quả thi học kỳ be

bét, bảng điểm chẳng như mong đợi. Ừ thì với tính cầu toàn, tôi hơi làm
quá lên một chút, điểm không phải là quá tệ, nhưng những môn tôi tự tin
nhất lại làm tôi thất vọng nhiều. Môn Anh văn, tôi có thể làm sai một câu
điều kiện loại ba đơn giản. Chẳng biết kỳ thi đại học thế nào đây. Mà qua
Tết là coi như nó lù lù trước mắt rồi còn gì.

Đang vẩn vơ, tôi nghe tiếng mẹ la lớn. Bỏ mặc ấm trà, chạy vội ra sân,

tôi thấy ông ngoại bất tỉnh. Lá mai vương vãi.

***

Ông ngoại tôi phải nhập viện. Mẹ gọi điện về báo ông không sao, chỉ

do choáng rồi ngất. Ngoài ra, các xét nghiệm sơ bộ cho thấy hoàn toàn bình
thường. Tóm lại là không có gì nghiêm trọng, nhưng bác sĩ giữ lại mấy
ngày để kiểm tra tổng quát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.