NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 80

không chạm môi tới, tôi chỉ im lặng ngắm tuyết rơi. Buồn. Cuốn lưu bút
nằm trên đùi, nhắc lại những gương mặt quen cũ. Là Thảo tiểu thư, trẻ con,
nhiều hờn giận nhưng chắc chắn tình cảm. Huy thật thà, hiền lành, lắm
nhường nhịn. Tôi nhiều hoài bão, cứng rắn và tỉnh táo. Nó đã làm điểm tựa
cho tôi vượt qua rất nhiều khó khăn của cuộc hành trình.

Tôi có cảm giác mình trở về là cô bé mười ba tuổi năm nào ngồi đợi

mưa tạnh. Và thêm mùi ổi thoang thoảng theo gió bay khắp nhà. Tôi hít
nhẹ. Nhưng chỉ có hơi nước lạnh buốt xộc thẳng vào mũi. Không hiểu sao
lúc ấy tôi mới cảm nhận được nỗi mất mát lớn lao, sự thật rằng một người
bạn đã rời xa mình vĩnh viễn. Tôi khóc. Nước mắt như hòa vào những bông
tuyết lả tả rơi.

Nỗi buồn đau chỉ nguôi bớt khi tôi nhìn thấy một bông hoa giọt tuyết

trắng muốt vươn mình từ đám sương giá còn sót lại sau vườn hoa của bà
chủ nhà. Mùa xuân đến.

***

Tôi giật mình tỉnh giấc. Dụi mắt, cố căng mắt nhìn mọi thứ qua cửa

kính. Trời mờ sáng. Bầu trời chỉ mới tai tái ở đằng đông, ánh sáng không
đủ soi rõ điều gì. Nhưng trực giác cho tôi biết mình sắp trở về nhà. Trái tim
tôi đập rộn ràng trong lồng ngực.

Thu xếp tạm mọi việc ở thành phố, tôi mua vé tàu về quê. Dù bận gì

thì tết cũng là ngày để về quê, là ngày sum họp. Thêm nữa, tôi đã không
được ăn tết quê nhà quá lâu rồi, đến nỗi tôi sợ mình sẽ quên mất không khí
và hương vị ấy. Thảo đã về quê trước tôi. Nhỏ bảo sẽ ra đón tôi ở ga, rồi hai
đứa sẽ cùng đi thăm Huy, tặng cậu ấy những bông hoa vạn thọ vàng tươi.
Rồi chúng tôi sẽ hàn huyên chuyện cũ và nói về chuyện mới.

Tôi đã về rồi. Quê nhà ơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.