NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 79

- Mình biết chứ. Nhưng mình xin lỗi. Mình không thể đáp lại. Huy

này, đừng thích mình nữa. Tình cảm của cậu khiến mình cảm thấy mất tự
do.

Huy sững sờ nhìn tôi.

Rồi chúng tôi chia tay nhau ở ngã tư giờ cao điểm. Xe cộ chen nhau

đông nghẹt.

Hôm ra sân bay, cả hai đến tiễn tôi. Tôi ôm chầm lấy Thảo. Nhỏ khóc.

Vậy mà mắt tôi ráo hoảnh. Nhỏ cứ luyên thuyên dặn dò về đủ thứ hệt như
mẹ tôi vậy.

- Thảo nè, hứa với Uyên, đừng vứt bỏ ước mơ của chính mình.

Huy bắt tay tôi, cậu ấy cười.

- Hãy tự do hơn cả chú đom đóm đó.

Thảo gửi email cho tôi, bảo rằng Huy không hề giận tôi. Cậu ấy chỉ

cần thời gian quên tôi và bình tâm lại. Cậu ấy ổn, và sẽ ổn hơn theo thời
gian. Còn Thảo, nó cũng đã quyết định thi lại vào trường sư phạm để đeo
đuổi giấc mơ gõ đầu trẻ. Lần này hoàn toàn nghiêm túc và quyết tâm. "Dù
muộn hơn một chút nhưng chưa bao giờ là không thể, phải không Uyên?
Tớ cũng đã nói rõ tình cảm của mình dành cho Huy. Câu trả lời đúng như
tớ nghĩ. Nhưng cậu đừng lo, tớ sẽ ổn thôi." Hơn hai mươi tuổi rồi, người ta
cũng nên thành thật với chính mình.

Tôi nhận tin Huy mất cũng vào mùa thu. Khi ấy cuối thu rồi nên lá

vàng, lá đỏ cũng thưa thớt, yếu ớt, héo tàn. Thảo gọi điện thoại báo cho tôi
biết, vừa nói vừa nức nở. Huy gặp tai nạn giao thông. Tôi không về được
mà bị kẹt lại ở Verona khi mùa đông đến. Tuyết phủ trắng mọi thứ, lạnh
buốt thịt da. Ngồi trong phòng nhìn trời đổ tuyết qua lớp cửa kính, tôi thấy
như trời đang khóc. Tự pha cho mình một tách lớn cà phê đậm đặc nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.