NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 77

Khi ấy, cả tôi, Huy và Thảo đều là những đứa trẻ mười ba tuổi lắm dại

khờ.

***

Năm lớp 12 chúng tôi bắt đầu chọn ngã rẽ cho mình. Con đường bằng

phẳng trước giờ cũng đã đi hết. Dù muốn dù không, chúng tôi cũng phải
suy tính cho tương lai. Những buổi chiều cả ba đứa ngồi ở nhà Thảo học
bài, chúng tôi sôi nổi bàn về dự định của mình. Thảo đăng ký cùng trường
đại học với Huy.

Tôi đăng ký một trường đại học khác và chuyên tâm vào nó. Tôi học

hành cần mẫn. Bỏ lại sau lưng tất cả những hờn giận ngây ngô. Cả ánh mắt
da diết khi Huy tặng tôi một cành hoa bằng lăng tím thẫm đầu mùa. Cậu ấy
không nói một lời. Nhưng tôi đọc được điều sâu kín mà cậu ấy gìn giữ
trong ánh mắt. Chỉ là tôi vờ như không biết mà thôi. Tôi cũng bỏ qua ánh
mắt buồn long lanh lẫn cái mím môi tủi thân của Thảo. Tôi không đủ thời
gian để quan tâm đến những hờn giận của người khác. Mà đó cũng đâu
phải là lỗi của tôi.

Tôi đậu đại học, Huy cũng vậy. Khi hai đứa khăn gói lên thành phố,

Thảo ở nhà ôn luyện thêm một năm. Tôi nhìn theo vóc dáng nhỏ nhắn của
cô bạn đang rối rít vẫy tay chào tạm biệt cho đến khi cái dáng ấy nhỏ dần
rồi mất hút.

Dù ở cùng một thành phố nhưng do việc học bận rộn, đôi khi trái giờ

nhau nên tôi và Huy cũng ít khi gặp mặt. Những lần uống cà phê hiếm hoi
của hai đứa, tôi và Huy cũng chỉ kể cho nhau nghe những câu chuyện vụn
vặt ngày thường, và nhắc đến Thảo.

Valentine, Huy mang tặng tôi nhành hoa hồng đỏ. Tôi nhận, cũng chỉ

cười.

- Cậu sợ tớ buồn vì không có ai tặng hoa cho tớ à? Cảm ơn nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.