NHỮNG BÍ QUYẾT TRONG GIAO TIẾP - Trang 104

Club" sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt
sóng. Thế là âm thanh "êm dịu" do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Không
có âm nhạc, không có giọng nói của phát thanh viên, không có những tiếng
"bit", chỉ có "nó" được quyền truyền qua làn sóng.

Người ta bắt đầu gọi điện lên đài, nhưng họ không nhận được một câu trả

lời nào cả. Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một
người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro. Rồi tiếp sau đó là
một loạt những âm thanh hỗn loạn. Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội
cấp cứu...

Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính

vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc. Những người lính cứu hỏa và nhân
viên cấp cứu lay tôi dậy: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao
không?!"

Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh... Ba giây sau, tôi nhảy chồm

lên, nói lắp bắp: "C... á... i...gì... th... ế... n... à... y...?".

Buổi sáng hôm sau, "sếp" Colonel Frank Katzentine gọi tôi lên văn

phòng ông ấy và cho tôi một trận "bão lửa". Sau khi cơn giận dịu đi phần
nào, ông nói: "Tôi thích anh. Anh có tài. Nhưng cái vụ này thì... Anh có lời
nào muốn nói không?"

Tôi nói: ":Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel?"

- "Không. Làm gì?"

- "Tôi kiểm tra xem đội cứu hỏa và đội cấp cứu Miami phản ứng nhanh

ra sao trước một tình huống khẩn cấp."

Colonel cho tôi làm việc trở lại - nhưng tôi phải trả tiền những tấm kính

vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.