NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 102

- Điều đó chẳng khó khăn chút nào vì người dòng họ Foxworth biết rõ
về chuyện tiền nong.
- Chúng ta không phải người nhà Foxworth
- Thế chúng ta là gì?
- Dollangangers! Đó là chúng ta.
- Thôi được, cứ theo như em vậy – và anh ấy lại nói lời chúc ngủ
ngon.
Một lần nữa tôi quỳ bên giường và đặt tay dưới cằm cầu nguyện. Tôi thầm
cầu nguyện "giờ con sắp đi ngủ, con cầu Chúa giữ cho tâm hồn con…."
Nhưng dù gì tôi không thể nói những lời về việc mang tâm hồn tôi đi nếu
tôi chết trước khi thức dậy. Tôi lại phải bỏ qua đoạn đó, và tôi lại xin Chúa
phù hộ cho mẹ, cho Chris, cho hai đứa em nhỏ, và cho bố nữa, bất cứ bố
dang ở nơi nào trên thiên đường.
Rồi khi trở lại giường, tôi nghĩ về bánh ngọt, bánh quy và kem mà bà ngoại
đã nói đến, nếu chúng tôi ngoan.
Và chúng tôi phải ngoan.
Ít ra là cho tới lúc Carrie bắt đầu ca thán, vậy mà bà ngoại vẫn không mang
món tráng miệng vào phòng.
Làm thế nào bà có thể biết sau này chúng tôi sẽ không xứng đáng?
- Em đang nghĩ gì vậy? – Chris hỏi, giọng đều đều ngái ngủ. Tôi đã
nghĩ anh ấy ngủ rồi và không theo dõi tôi nữa.
- Chẳng gì cả. Chỉ một chút suy nghĩ về kem, bánh ngọt hay bánh quy
mà bà ngoại sẽ mang đến nếu chúng ta ngoan ngoãn.
- Ngày mai là một ngày khác, do đó đừng từ bỏ những điều thú vị. Và
có lẽ ngày mai hai đứa em sẽ quên chuyện đòi ra ngoài. Chúng chẳng nhớ
lâu đâu.
Không, chúng không nhớ. Chúng đã quên bố vậy mà bố chỉ mới qua đời
hồi tháng Tư. Làm thế nào mà Cory và Carrie lại dễ dàng quên người bố đã
yêu thương chúng rằng nhiều. Và tôi sẽ không quên bố, tôi sẽ không bao
giờ quên, thậm chí nếu tôi không thể nhớ lại hình ảnh bố một cách rõ ràng.
Tôi có thể cảm thấy bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.