NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 14

túi quần: một chiếc ví bằng da kỳ đà mà mẹ tặng bố nhân lễ Giáng sinh,
quyển sổ bằng da của bố, đồng hồ đeo tay, nhẫn cưới. tất cả những thứ đó
đều đen sạm và thành thanh vì khói và lửa.
Cuối cùng là những con thú màu bằng bông dành cho Cory và Carrie.
Theo như viên cảnh sát mặt đỏ nói, chúng được tìm thấy nằm rải rác trên
đường cao tốc. Một chú voi bằng nhung màu xanh với đôi tai màu hồng,
một chú ngựa ponny màu tím có yên cương màu đỏ và dây cương vàng.
Những món đồ đó là cho Carrie. Rồi đến những đồ vật bi thảm nhất: quần
áo của bố, chúng bị văng ra khỏi vali khi khoá bị bật ra.
Tôi biết những bộ quần áo này, những chiếc sơ mi, cà vạt này, tất này. Có
cả chiếc cà vạt mà tôi đã tặng bố vào dịp sinh nhật năm ngoái.
- Phải có ai đó nhận diện xác chết – viên cảnh sát nói.
Giờ thì tôi biết một cách chắc chắn. Đây là sự thật. Bố chúng tôi không bao
giờ về nhà mà không mang quà cho tất cả chúng tôi, kể cả trong ngày sinh
nhật của bố.
Tôi chạy khỏi căn phòng đó, chạy khỏi những đồ vật bãy la liệt cào cấu trái
tim tôi và khiến tôi đau đớn hơn bất cứ vết thương nào mà tôi từng có. Tôi
chạy khỏi ngôi nhà, ra khu vườn sân sau và ở đó tôi đấm mãi vào thân cây
phong cổ thụ. Tôi đấm mãi cho tới khi tay đau nhói và máu bắt đầu rịn ra từ
rất nhiều vết xước nhỏ, rồi tôi gieo mình xuống cỏ và khóc, khóc mãi cho
bố đáng ra phải được sống. Tôi khóc cho chúng tôi, những người sẽ phải
tiếp tục sống mà không có bố. Khóc cho hai đứa em sinh đôi, chúng sẽ
chẳng có cơ hội để biết bố là người tuyệt vời như thế nào. Khi nước mắt
khô cạn và mắt tôi sưng húp và đỏ, đau đớn vì giụi nhiều, thì tôi nghe thấy
những tiếng bước chân khẽ tiến tới chỗ mình. Mẹ tới.
Mẹ ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh tôi và cầm tay tôi đặt vào tay mình. Mặt
trăng lưỡi liềm ló ra và hàng triệu ngôi sao lấp lánh chiếu, những làn gió
nhẹ thổi mang hương vị của mùa xuân vừa tới.
- Cathy – cuối cùng mẹ cất tiếng khi sự im lặng giữa hai mẹ con kéo
dài dường như vô tận – Bố con ở trên thiên đường đang nhìn con, và con
biết bố muốn con phải can đảm lên.
- Bố không chết, mẹ ơi! – tôi bác bỏ một cách dữ dội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.