NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 153

- Ăn một ít nho khô đi, Cory.
- Không có nữa.
- Đúng ra phải nói như thế này, em không còn một chút nào nữa, hoặc
em không còn nữa – tôi chỉnh lại.
- Không có nữa, thật đấy.
- Ăn đậu phụng đi.
- Đậu phụng hết rồi, em nói thế có đúng không?
- Đúng – tôi thở dài – Ăn một chiếc bánh quy giòn đi vậy.
- Chị Carrie đã ăn chiếc bánh cuối cùng rồi.
- Carrie, tại sao em không chia những chiếc bánh đó cho Cory?
- Em ấy không muốn ăn chiếc nào.

Hai giờ chiều. Bây giờ tất cả chúng tôi đều đói ngấu. Chúng tôi đã luyện
cho chiếc bụng của mình ăn đúng mười hai giờ trưa. Chuyện gì đã giữ mẹ
lại nhỉ? Liệu mẹ có ăn trước không, rồi mới mang cho chúng tôi đồ ăn? Mẹ
không nói như vậy.
Hơn ba giờ chiều một lúc, mẹ chạy vào, mang một chiếc khay bạc lớn chất
nặng các đĩa đậy kín. Mẹ mặc một chiếc váy nịt len màu xanh dừa cạn, tóc
mẹ được chải lượn ra sau và buộc trễ xuống cổ bằng một sợi dây bạc. Trời,
mẹ mới đẹp làm sao!
- Mẹ biết các con đói lắm rồi! – mẹ xin lỗi ngay lập tức – Nhưng ông
ngoại đã thay đổi quyết định vào phút cuối cùng, ông đã sử dụng chiếc xe
lăn của mình và cùng ăn trưa với mọi người – mẹ mỉm một nụ cười phiền
muộn với chúng tôi – Con sắp bàn đáng yêu quá, Cathy. Con xếp mọi thứ
đúng thứ tự cả. Mẹ xin lỗi vì đã quên hoa. Đáng ra mẹ không được quên.
Nhà có tới chín vị khách, tất cả tíu tít nói chuyện với mẹ và hỏi hàng nghìn
câu hỏi về việc mẹ đã ở đâu quá lâu như vậy, và con không biết chuyện sẽ
rắc rối như thế nào nếu mẹ lẻn vào phòng để đồ ăn của người quản gia. Và
con chưa bao giờ thấy ai đứng lên ngồi xuống nhiều như mẹ đã làm, các vị
khách hẳn phải nghĩ mẹ rất bất lịch sự, hoặc cực kỳ ngu ngốc, nhưng mẹ đã
cố gắng để lấy đầy các đĩa cho các con và giấu chúng, rồi quay trở lại bàn
ăn mẹ đã phải mỉm cười, ăn một chút trước khi hỉ mũi trong một căn phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.