NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 288

được! – Tôi trừng mắt nhìn Chris, vui sướng khi thấy vẻ mặt sững sờ của
anh ấy.
- Christopher! – tôi tiếp tục hét lên, không thể kiểm sóat nổi bản thân –
Đôi lúc em căm ghét mẹ! Và không chỉ vậy, đôi lúc em căm ghét cả anh
nữa! Đôi lúc em ghét tất cả mọi người, nhất là bản thân em. Đôi lúc em ước
mình chết đi vì tất cả chúng ta thà chết còn sướng hơn là bị chôn sống ở
đây! Giống như những cây cỏ mọc rễ, đi lại, nói năng..
Những suy nghĩ chôn chặt của tôi tuôn trào, ào ào như nước khiên hai anh
em trai cau mày và tái nhợt hơn, còn đứa em gái bé nhỏ của tôi dúm lại bé
nhỏ hơn khi nó bắt đầu run rẩy. Ngay khi những lời thô lỗ thoát ra khỏi
miệng tôi, tôi đã muốn chặn nó lại! Tôi chết chìm trong sự xấu hổ nhưng
không thể xin lỗi và không lấy lại được những gì đã nói. Tôi quay người lại
và chạy vào phòng chứa đồ, chạy tới cánh cửa gỗ mỏng, cao sẽ đưa tôi lên
những bậc thang dẫn lên gác. Mỗi khi tôi bị thương tổn, mà tôi thường bị
thương tổn, tôi chạy tới với âm nhạc, những bộ quần áo, đôi giày ba lê mà
tôi có thể xoay và xoay nhanh, nhảy múa thoát khỏi những rắc rối của bản
thân. Đôi khi trong mảnh đất màu đỏ thắm đó nơi tôi quay tròn một cách
điên cuồng, trong một nỗ lực điên cuồng để bước mình không phải suy
nghĩ, tôi nhìn thấy người đàn ông đó ,xa xôi và mờ mờ, thoắt ẩn, thoắt hiện
sau những chiếc cộg trắng mọc trên bầu trời màu tím. Trong một điệu nhảy
say mê, anh ấy múa cùng tôi, luôn cách xa, bất kể tôi cố gắng tìm cách đến
gần hơn và nhảy trong vòng tay anh ấy, nơi tôi có thể tìm thấy sự che chở,
nâng đỡ… và với anh ấy, cuối cùng, tôi sẽ tìm thấy một nơi an toàn để sống
và yêu.
Rồi, đột ngột, tiếng nhạc ngừng lại. Tôi quay trở lại với tầng áp mái khô và
bụi bặm, chân phải tôi đang xoay. Tôi ngã uỵch! Đầu gối tôi đau điếng,
nước mắt ứa ra. Tôi khập khiễng đi vào phòng học, bất cần nếu đầu gối bị
thương vĩnh viễn. Tôi mở một cánh cửa sổ nặng và bước ra ngoài mái ngói
đen. Tôi thả mình xuống mái ngói dốc một cách đau đớn, chỉ dừng lại khi
tôi ở ngay mép mái nhà nơi tiếp giáp với những chiếc máng xối phủ đầy lá.
Tít ở phía dưới là mặt đất. Với những giọt nước mắt thương thân và sự đau
đớnó làm tôi nhăn mặt và nhìn mọi vật loè nhoè, tôi nhắm mắt lại thả mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.