NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 290

Tôi nằm trên mái ngói lạnh, cứng, cho tới khi trời tối và mặt trăng ló ra, và
những vì sao nhìn tôi một cách giận dữ, như thể biết tôi là thứ gì. Tôi chỉ
mặc bộ trang phục múa ba lê, chiếc áo nịt và một trong những chiếc váy
xoè xếp nếp.
Cơn rùng mình xuất hiện khiến đôi cánh tay tôi nổi gai, vậy mà tôi vẫn lên
kế hoạch cho tất cả các mối thù hằn của mình, sự trả thù của tôi đối với tất
cả những ai biến tôi từ một người tốt lành trở thành một kẻ xấu, và cho tôi
thấy mình phải làm gì từ ngày hôm nay trở đi.
Một tiếng động khẽ làm xao động đêm tối và cắt ngang dòng suy nghĩ của
tôi. Trong ánh mờ mờ của buổi tối, Chris ngần ngừ gọi tên tôi. Không gọi
nhiều hơn, chỉ tên tôi thôi. Tôi không trả lời, tôi không cần anh ấy, không
cần ai cả. Anh ấy đã hạ thấp tôi chỉ bằng việc không hiểu tôi, và tôi không
cần anh ấy, không phải là lúc này.
Tuy nhiên anh ấy đã bước tới và nằm cạnh tôi. Anh ấy mang theo một chiếc
jacket len ấm và phủ lên người tôi mà chẳng nói một lời nào. Anh ấy cũng
như tôi, nhìn lên bầu trời lạnh lẽo và cấm đoán. Sự im lặng dài nhất, đáng
sợ nhất lớn dần lên giữa hai chúng tôi. Chẳng có bất cứ điều gì ở Chris tôi
thực sự ghét, kể cả là không thích. Tôi rất muốn quay nghiêng người nói
điều này với anh ấy và cám ơn anh ấy vì đã mang cho tôi chiếc áo jacket
nhưng tôi không thể nói lên lời. Tôi muốn cho anh a biết tôi rất ân hận về
những gì tôi nói với anh ấy, với hai đứa em, khi Chúa biết rằng không một
ai trong chúng tôi cần thêm kẻ thù nữa. Đôi cánh tay tôi, run run dưới hơi
ấm của chiếc áo, mong muốn được choàng qua người anh ấy, vỗ về anh ấy
như anh ấy thường vỗ về tôi khi tôi choàng tỉnh từ một cơn ác mộng.
Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nằm im và hy vọng anh ấy hiểu
tôi luôn tự lôi mình vào những việc khó khăn.
Anh ấy luôn kéo cờ trắng đầu hàng trước và tôi luôn biết ơn về chuyện này.
Bằng giọng khàn khàn của một người lạ, anh nói với tôi rằng anh ấy và hai
đứa em đã ăn bữa tối rồi, nhưng vẫn để phần cho tôi.
- Và bọn anh chỉ giả vờ ăn hết kẹo thôi, Cathy. Còn rằng nhiều kẹo
cho em – anh ấy nói đến kẹo. Liệu anh ấy vẫn còn ở thế giới trẻ thơ khi kẹo
là một thứ ngọt ngào đủ để ngăn những giọt nước mắt? Tôi đã lớn hơn, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.