NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 339

thế giới của chúng tôi. Bây giờ thế giới bên ngoài nghĩ gì về chúng tôi?
Chúng tôi không còn xinh đẹp như trước, chỉ như những con chuột trên
tầng áp mái xanh xao, tóc dài, mặc quần áo đắt tiền nhưng không phù hợp,
chân đi giày đế mềm.
Chris và tôi đã tự giáo dục mình rất nhiều qua việc đọc rất nhiều sách, và
tivi đã dạy chúng tôi nhiều về bạo lực, thói tham lam, những sự tưởng
tượng, nhưng nó không dạy chúng tôi bất cứ điều gì thực tế và hữu ích để
chuẩn bị cho chúng tôi phải đương đầu với cuộc đời.
Tiền. nếu có một thứ chúng tôi cần học trong những năm bị giam cầm, thì
tiền là đứng thứ nhất, và mọi thứ khác đều đứng sau. Mẹ đã giỏi như thế
nào khi cách đây không lâu đã nói "Không phải tình yêu làm thế giới chao
đảo mà đó là tiền".
Tôi bỏ những bộ quần áo nhỏ, những đôi giày đế mềm đã sờn, hai bộ
pyjama của Cory ra khỏi vali, trong thời gian đó, nước mắt tôi giàn giụa. Ở
bên trong vali, tôi đã tìm thấy một bản nhạc chắc nó tự nhét vào. Ôi, thật
đau đớn khi cầm những bản nhạc này lên và nhìn những dòng kẻ nó đã
dùng thước để kẻ, những nốt nhạc đen nhỏ, và một nửa được kẻ không
thẳng. Dưới những khuôn nhạc (Cory đã tự học viết nhạc từ một quyển từ
điển bách khoa mà Chris đã tìm cho nó) là lời của một bài hát viết dở:
Ta mong đêm tối sẽ chấm dứt
Ta mong ngày bắt đầu
Ta mong trời mưa hay bão tuyết
Gió sẽ nổi
Cỏ sẽ mọc
Ta mong có lại ngày hôm qua
Ta mong có những trò chơi để chơi…

Chúa ơi, liệu đã từng có một bài hát buồn, u sầu đến vậy không? Đây là lời
của một giai điệu mà tôi đã nghe nó chơi đi chơi lại. Mong ước. luôn mong
ước thứ nó không thể có. Thứ mà tất cả các cậu bé khác chấp nhận như là
một phần bình thường, không có gì đặc biệt trong cuộc sống của chúng.
Tôi có thể gào lên vì nỗi thống khổ mà tôi cảm thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.