NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 342

Virginia Andrews

Những bông hoa trên tầng áp mái

Người dịch: Minh Hiền

- 22 -

CHẠY TRỐN

Mồng mười tháng mười một. Đây là ngày cuối cùng bị giam cầm của
chúng tôi. Chúa không giải thoát cho chúng tôi. Chúng tôi tự giải thoát
mình.
Ngay sau mười giờ tối nay, Chris sẽ thực hiện vụ trộm cuối cùng của anh
ấy. Mẹ tới nhưng chỉ ở lại mấy phút, bây giờ thấy không thoải ,ái với chúng
tôi, rõ ràng là vậy rồi.
- Tối nay chú Bart và mẹ sẽ ra ngoài. Mẹ không muốn thế, nhưng chú
ấy cứ nài nỉ. Các con biết đấy, chú ấy không hiểu tại sao mẹ lại buồn thế.

Tôi công nhận là ông ta không sao hiểu được. Chris treo lủng lẳng hai vai
hai chiếc vỏ gối được lồng vào nhau để có thể chứa được những đồ trang
sức nặng. Anh ấy đứng ở chỗ cửa, nhìn tôi và Carrie rất lâu trước khi đóng
cửa và dùng chiếc chìa khóa gỗ nhốt chúng tôi ở trong, vì anh ấy không thể
để cửa mở, và nước này sẽ làm bà ngoại cảnh giác, nếu bà tới kiểm tra.
Chúng tôi không thể nghe tiếng chân Chris đi dọc hành lang phía Bắc tối và
dài vì những bức tường quá dày, còn những tấm thảm trải hành lang cách
âm rất tốt.

Tôi và Carrie nằm cạnh nhau, tay tôi ôm nó che chở
Nếu giấc mơ đó không xuất hiện nói với tôi là Cory được chăm sóc rất tốt,
tôi sẽ kêu lên để cảm thấy nó vẫn ở gần. Tôi không thể không đau đớn vì
một đứa em bé nhỏ luôn gọi tôi là mẹ bất cứ khi nào nó chắc chắn anh trai
nó không nghe thấy. Nó luôn sợ Chris coi nó là một đứa ẻo lả nếu anh ấy
biết nó nhớ và cần mẹ nhiều như thế nào. Và dù tôi đã nói với nó là Chris
sẽ không cười hay chế nhạo, vì anh ấy cũng rất cần mẹ, thì Cory vẫn giữ đó
là điều bí mật chỉ giữa tôi và nó, và cả Carrie nữa. Nó luôn giả vờ là mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.