NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 289

“Nhà ở đâu?”

“Coalwood ạ.”

“Vậy thì cháu vào nhà sưởi ấm ngay đi, nếu không thì chẳng còn mạng

mà về đó đâu.”

Khi tôi tỏ ra ngại ngùng, cô theo sau, nắm lấy áo khoác của tôi và giục.

“Vào đi nào cậu bé!”

Tôi nghe theo lời thúc giục và đi cùng cô xuống một con đường dốc dẫn

tới ngôi nhà nhỏ. Cô đẩy cánh cửa gỗ tự chế ra rồi cho tôi vào nhà. Nằm
giữa căn phòng là một bếp lò thắt eo cổ xưa. Một chiếc ghế sofa vá víu nằm
trước cái bếp. Còn có một cái bàn thô sơ đặt ngay cạnh cửa sổ nhìn xuống
thung lũng. “Nào, vào đây nào!” cô chào mời khi thấy tôi ngần ngại. Cô cởi
áo, đá văng đôi ủng ra, thay bằng đôi giày da đanh

[31]

. Cô bắc nồi xuống

khỏi bếp rồi rót cái gì đó vào tách và mang đến cho tôi. Tôi nhìn cô qua ánh
sáng mờ nhạt tỏa ra từ ngọn đèn lồng đặt trên bàn. Cô mặc quần bằng vải
bạt và áo choàng len. Tôi đoán cô khoảng 30 tuổi, với mái tóc suôn vàng.
Gương mặt gầy gò góc cạnh, toát ra nét thân thiện. “Cháu dùng ít trà nấu từ
cây de vàng nhé,” cô nói.

Tôi đón lấy tách trà và ực ngay một cách thèm khát, tận hưởng từng

dòng nước nóng hổi tuôn chảy vào bụng. Cô giật lại tách trà trước khi tôi
kịp uống hết. “Cháu phải cởi hết đống đồ ướt mèm đó ra ngay. Cởi tất cả
mọi thứ, mau.”

Tôi ngần ngại, bẽn lẽn khi nghĩ đến việc cởi đồ trước mặt người lạ. “Ôi

dào, cởi ngay đi. Cháu chả cho ta xem những gì khác hơn ngoài mấy thứ
mà ta đã thấy nhiều lần lắm rồi, chẳng ngại gì đâu,” cô giục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.