NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 137

Sherman muốn đích thân châm ngòi nhưng tôi e rằng cậu ấy không kịp

chạy ra xa. “Đừng lo gì cho tớ cả,” cậu khẳng định chắc nịch làm tôi phải
đồng ý, Sherman có rất nhiều biểu hiện vượt lên khỏi số phận tật nguyền
của mình. Cậu châm ngòi rồi chạy ra núp sau tảng đá. Lửa phụt ra từ Auk
II
. Nó bất động một chốc rồi khói xịt ra, chớp lửa và bệ phóng run lên bần
bật. Nó vọt lên không trung được 3 mét rồi đổi hướng phóng vào rừng cây
sau lưng chúng tôi, đập vào thân cây sồi, bật lại bãi than cám, xoay một
vòng rồi búng lên tảng đá nơi tôi đang núp với Quentin. Sau đó bất chợt nó
lại phóng lên trời được chừng hơn 6 mét, hục hặc một tiếng rồi rơi xuống
như một con chim chết. Tôi mở to mắt quan sát hết mọi việc xảy ra, còn
Quentin thì thông minh hơn, vùi mặt xuống bãi than cám, tay ôm lấy đầu.
Tôi vỗ vai Quentin, cậu ấy nhấc mặt ra khỏi đống than, chút than vụn rơi ra
khỏi mũi. “Nó rớt xuống rồi,” tôi vừa bò vừa nói cho Quentin biết. O’Dell
chạy đến bên Auk II và nhảy loạn xạ. “Nó bay rồi! Nó bay rồi!” Cậu chàng
reo hò.

“Nó xém giết chết chúng ta đấy chứ,” Roy Lee cất giọng khàn đục sau

khi bước lên từ cái rãnh nơi lúc nãy cậu ấy vừa trầm mình xuống. Cậu bước
đến bên O’Dell và kiên nhẫn đợi đến khi cậu chàng này ngừng vung chân
múa tay. Đoạn Roy Lee đá vào quả tên lửa còn nóng hổi. “Nhưng dù sao nó
cũng bay rồi, phải không?”

Chúng tôi đều run lên vì sung sướng. “Tớ đã châm ngòi cho nó bay đấy

nhé!” Sherman hét toáng.

Quentin phủi bụi, mũi còn đang bị nhuốm đen; cẩn thận quan sát Auk II

rồi kết luận. “Chúng ta phải làm một bộ định vị tốt hơn trước khi phóng quả
tiếp theo.”

Chẳng có đứa nào tiếp nhận ý kiến đó cả. Tên lửa của chúng tôi đã bay

được rồi mà! Cả đám chỉ nóng lòng muốn xem thử quả tiếp theo sẽ bay như
thế nào. Lần này đến lượt Roy Lee, cậu châm ngòi rồi phóng lẹ đi, miệng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.