NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 135

chưa có ai châm ngòi!” Cậu ấy tuyên bố. Sherman nép sát mình vào sau
tảng đá. O’Dell liền châm ngòi và chạy lại núp cạnh tôi. Chúng tôi nhìn
nhau cười toe toét.

Ngòi nổ lì xì cháy lên, và rồi Auk I phóng lên không trung với muôn

vầng hào quang. Lên được gần 2 mét thì nó lụt phụt rồi rơi trở xuống đám
khói xám vừa phát ra và đáp xuống một cách nặng nề, cái chóp hình nón
gãy văng ra một bên. Nó nằm đó đến khi thuốc súng cháy hết. Quentin là
người đầu tiên chạy đến, quỳ rạp cả chân tay rồi nhìn lom lom vào bệ
phóng tên lửa. “Mối hàn bị chảy ra rồi,” cậu ấy tuyên bố, khịt khịt mũi khi
ngửi trúng mùi thối của lưu huỳnh. “Tên lửa bay rồi đấy nhưng mối hàn
chảy hết cả ra.”

Khi nó nguội hoàn toàn, tôi nhặt chiếc ống nhôm lên quan sát. Nó hôi

thối thật, song dù sao nó đã bay lên; chỉ được gần 2 mét thôi nhưng quan
trọng là nó đã bay lên được!

“Thật phi thường,” Quentin kết luận.

ĐẾN TỐI CHỦ NHẬT tôi lại lần theo lối hàng rào mang theo Auk I đến

gặp chú Bykovski. Chú quan sát rồi nói: “Có vẻ nhiệt lượng tỏa ra từ tên
lửa quá sức chịu đựng của mối hàn gió đá, như vậy thì phải hàn hồ quang
thôi.” Chú đội mũ bảo hộ vào, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói vẻ cân nhắc:
“Hàn hồ quang với nhôm thì khó lắm, tốt hơn hết là dùng sắt thôi.”

Chú đi lại đống vật liệu, chọn ra một ống sắt rồi dùng cưa cắt ra một

đoạn dài khoảng 35cm. Tôi đón lấy nó từ tay chú và thử nhấc lên. “Có vẻ
nặng đấy,” tôi hoài nghi.

“Đúng, nhưng sắt rất bền, Sonny ạ. Ống nhôm muốn được bền vững thì

phải rất dày, trong khi đó sắt chỉ cần mỏng thôi. Chú khuyên cháu nên dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.