NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 152

ông nhìn thấy tôi trước khi mặt trời mọc cả. “Quỷ thần ơi, Elsie, đừng có
hù tôi như vậy chứ.”

“Tôi và Sonny có chuyện nói với ông, Homer ạ.” Mẹ bảo.

Bố nhìn tôi rồi chùng người xuống ghế. “Vậy thì để tôi nghe xem nào.”

“Tôi muốn mình tìm cách nào đó để giúp con nó phóng tên lửa mà không

làm phiền đến ai cả.”

“Tại sao tôi lại phải làm vậy nhỉ?”

“Bởi vì có những người nghĩ rằng chúng nó đang làm điều tốt và đúng

đắn.”

Mặc dù tôi thì chẳng hiểu Mẹ nói gì nhưng Bố thì biết tỏng rằng bà đang

nói về ai; và đừng hỏi tôi vì sao ông biết. “Cái lũ thầy cô già lẩn thẩn đó chỉ
nghĩ đơn giản là họ giải quyết được mọi vấn đề chỉ bằng một cái búng tay
thôi và họ thọc mũi vào đủ chuyện ở thị trấn này.” Nói rồi ông uống cạn
cốc cà phê, chỉ chừa lại chút bã dưới đáy. “Rất tiếc. Tôi được lệnh từ cấp
trên, ông Van Dyke đã nói không cho phép chế tạo tên lửa gì nữa.”

“Ông sẽ hối hận về điều này Homer ạ,” Mẹ lạnh lùng bảo. Nói rồi bà

choàng lại áo ngủ và đi xuống bếp.

Mẹ đi rồi, lúc này Bố bắt đầu chú ý đến sự có mặt của tôi. “Con có nhận

thấy những rắc rối mình gây ra chưa?” ông càu nhàu.

Tôi lúng túng chẳng hiểu ông đang nói về rắc rối gì. Từ khi bị cấm đến

nay tôi đã phóng quả tên lửa nào đâu. Dù sao đi nữa, hiếm hoi lắm tôi mới
được ông để ý đến, phải nhân cơ hội này để hỏi thôi. “Bố à, có phải
Coalwood sắp bị dẹp bỏ không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.