NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 153

Ông nhìn cứ như tôi đang suy nghĩ gì đó điên rồ lắm. “Con nói cái quỷ gì

vậy?”

“Con nghe nói rằng than bắt đầu cạn kiệt và rồi công ty sẽ rút đi.”

Ông quay đầu định nhìn về phía khu mỏ nhưng thay vì vậy đập vào mắt

ông là bức tranh vẽ bãi biển trên tường của Mẹ. Bố bối rối một lúc cứ như
vừa thấy nó lần đầu tiên vậy và rồi quay lại nhìn tôi. “Lượng than tốt trong
mỏ đó còn khai thác được trong 50 năm nữa con ạ.”

“Chú Dubonnet có nói vậy đâu.”

Bố chụp lấy cạnh bàn có vẻ như muốn đứng dậy, vòng qua để vồ lấy tôi.

Nhưng rồi ông dịu lại. “Dubonnet chỉ là một tên đê hèn thích bốc đồng mà
thôi. Bố không muốn con nói chuyện với hắn ta nữa. Bố là người của công
ty, suy ra con cũng là một thằng nhóc của công ty, hiểu chưa?”

Tôi hiểu rõ hơn ông nhiều chứ. Nói cho cùng, tôi luôn là thằng nhóc bị

mấy đứa lớn khác cho ăn đòn mỗi khi Liên minh Công nhân đình công. Bố
có biết gì về điều này đâu. Tôi cáu tiết lên định nói ra cho ông hay nhưng
ngay lúc ấy chiếc “hắc phôn” lại réo lên ầm ĩ. Ông vội vã phóng đến chụp
ống nghe rồi hét ầm lên trước khi người gọi kịp mở lời. “Mẹ kiếp, tôi tới
ngay đây!”

VÀO CHỦ NHẬT, Mẹ, Jim và tôi thức dậy như thường lệ, chuẩn bị

quần áo đi lễ. Bố cũng vừa bước xuống nhà, chỉn chu trong bộ đồ vest và
cà vạt. Mẹ có vẻ còn ngạc nhiên hơn là khi Bố đang trần trùng trục nữa kìa.
Thì ra là ông Van Dyke yêu cầu Bố dự “bữa nửa buổi” (bữa sáng và bữa
trưa gộp lại) sau khi đi lễ nhà thờ. “Rồi, gặp-sau-vậy,” Mẹ ngâm nga. “Bữa-
nửa-buổi. Chúng ta có đang tưởng tượng không nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.