NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 167

Buck, một tên vạm vỡ, lông mày sâu róm liền khúm núm trước thầy hiệu

trưởng nhỏ thó. “Em sẽ không còn có cơ hội lấy được học bổng bóng bầu
dục rồi,” hắn mếu máo, môi dưới bắt đầu run lên, những giọt nước mắt từ
từ lăn dài xuống gò má. “Cuộc đời em sẽ lại chôn vùi trong cái hầm mỏ kia
thôi. Thật bất công!”

“Em hoàn toàn đúng, thật bất công. Và hành động này của em cũng

chẳng công bằng gì, chỉ là một hành động trả thù tầm thường mà thôi.
Không được tái diễn việc này trong trường, nghe chưa.”

Buck lặng người đi, đôi mắt ti hí của hắn trũng sâu đầy thắc mắc.

“Nhưng em phải làm gì bây giờ đây, thầy Turner?”

“Làm gì à? Em hãy cứ tiếp tục sống như mọi người - làm những gì tốt

nhất theo khả năng Chúa trời ban tặng. Em than vãn xong chưa, nếu rồi thì
vào lớp học đi.” Nói xong thầy nhìn qua tôi bằng đôi mắt nhỏ, đen nhánh.
“Còn cậu đang nhìn gì đấy, ngàichế tạo bom?”

Có nhìn gì đâu. Tôi vòng qua Buck, chộp lấy sách rồi lon ton chạy đi.

“Này, không được chạy trên hành lang!” Thầy Turner gọi với theo sau khi
tôi vừa khuất bóng ở khúc cua.

Những giờ học chiều hôm đó thật vô vị. Dorothy cứ chấm nhẹ lên mắt

suốt giờ Sinh học. Khi chuông reo, nàng gom sách vở rồi đi ra cửa. Tôi
mon men đi theo nhưng Vernon Holbrook, một hậu vệ, đã đón nàng ở cửa
lớp. Nàng khóc òa lên rồi dụi đầu vào vai hắn. Hắn ôm lấy nàng rồi đưa tay
lau những giọt lệ đang đọng trên gò má nàng. Emily Sue đi cạnh tôi và thấy
tất cả. “Của tôi, ôi, của tôi,” nhỏ thầm thì hát.

Tôi cảm thấy thật ngột ngạt. “Đừng có nói thêm gì nữa,” tôi cố kìm nén

để không gầm lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.