NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 224

11. CHẤT NỔ KẸO NGỌT

Auk XII - XIII

VÀO SÁNG THỨ BẢY, tôi bắt đầu kéo dây điện từ tầng hầm lên bậc

thang ra tới ngoài sân sau, xuyên qua hàng rào ra ngõ sau nhà. Ở đó, đối
diện với gara xe là chiếc bàn ăn ngoài trời cũ kĩ. O’Dell đã chắp vá một lá
chắn tạm bợ cho chúng tôi - những chiếc mũ bóng chày dán thêm lên phần
lưỡi trai một miếng nhựa trong hình vuông được nhặt về từ một thùng rác,
che phía trước mặt. Ngoài ra tôi còn khoác thêm chiếc áo thủy thủ còn lại
từ hồi Thế chiến thứ 2 của bác Joe và đeo đôi găng tay mùa đông để tăng
thêm sự phòng vệ. Dụng cụ cho lần này còn có chiếc bếp hâm và nồi được
trưng dụng từ tủ bếp của Mẹ, tôi nghĩ rằng bà sẽ không nhận ra sự mất tích
này trước khi tôi hoàn trả chúng về vị trí cũ.

Bề mặt bếp hâm dần nóng đỏ lên và mấy đứa khác đứng lùi lại khi tôi rắc

kali nitrát vào nồi. Vừa rắc tôi vừa lầm bầm cầu nguyện cho nó đừng nổ
tung vào mặt mình. Một vài giọt chất lỏng hình thành rồi sôi lên và bốc hơi
mất. Thấy vậy, tôi như có động lực hơn và tiếp tục múc một muỗng kali
nitrát bỏ vào nồi, khuấy đều nó bằng chiếc muỗng gỗ (cũng “mượn tạm”
của Mẹ). Một vũng chất lỏng trong veo được tạo thành và O’Dell (cũng
đang đội mũ bảo hộ tự chế, áo khoác và găng tay như tôi) đổ thêm kali
nitrát vào đến khi dung dịch sôi lục sục trong nồi, cao chừng 2,5cm. “Rồi,
bây giờ cho đường vào đi,” tôi thì thào, có vẻ nỗi lo sợ làm cổ họng tôi khô
cứng cả lại.

O’Dell đứng né người ra phía sau rồi xúc một ít đường đổ vào nồi.

Nhưng chẳng có gì xảy ra ngoài việc mấy hạt đường nhanh chóng bị hòa
tan và một mùi ngọt lịm như kẹo vanilla mềm từ trong nồi bốc lên. Như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.