NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 227

Mẹ cau mày. “Đi làm việc đi. Mấy đứa nhóc này không ngu ngốc đâu.

Chúng là những nhà khoa học đấy. Tôi nói biến ngay đi nhé!”

Đám công nhân vừa cười vừa lục tục bỏ đi, một loáng sau chỉ còn lại

chúng tôi và Mẹ. Cả cơ bắp trên cơ thể tôi ra lệnh mình phải bỏ chạy ngay
đi, và mấy đứa khác cũng có vẻ chuẩn bị nhón gót tẩu tán mặc dù vẫn đang
đứng trơ tại chỗ. Mẹ tiến đến, nhặt cái nồi lên rồi lặng lẽ quan sát. “Mẹ
nghĩ nếu con rửa sạch nồi sau khi trộn lẫn hỗn hợp thì nó sẽ không phát nổ
đâu.” Sau đó Mẹ gõ gõ lên những chiếc mũ bảo hộ tạm bợ, giật giật áo
khoác và xem xét găng tay của chúng tôi. “Dời cái bàn đó ra xa khỏi gara
đi. Các con chẳng muốn đốt cháy chiếc Buick của Bố đâu, phải không.”
Rồi bà quay nhìn tôi. “Còn con thì đi mua cho mẹ cái nồi mới.”

“Vâng thưa Mẹ.”

Bà lần lượt nhìn từng đứa trong bọn tôi. “Mẹ quá mệt mỏi khi phải nhắc

lại điều này rồi đấy: Đừng có tự làm mình nổ tung lên nghe chưa!”

“Tụi con sẽ ghi chép lại mọi thứ như công thức nấu ăn, Mẹ ạ,” tôi cố trấn

an bà. “Rửa cái nồi, dọn dẹp mọi thứ đi trước khi tụi con nấu lại một mẻ
khác.”

“Chắc chắn rồi thưa cô,” mấy đứa khác nhao nhao nói theo, chân di tới

di lui trên mặt đất. Cả bọn vẫn chưa chắc rằng có thoát khỏi rắc rối to với
Mẹ sau việc này hay không.

“Cái này sẽ làm cho tên lửa của tụi con bay tốt hơn chứ hả?” bà hỏi.

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Cả bọn đang hoảng sợ thật sự. “Có lẽ vậy”

đó là tất cả những gì tôi có thể thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.