NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 263

Chú gật đầu và lấy cây bút chì trên tai xuống, rồi lôi một tờ giấy từ băng

ghế ra. Một số công nhân lảng vảng xung quanh và nhón lên nhìn qua vai
chúng tôi. Họ nhe răng cười rồi hỏi chú. “Chúng ta sắp sửa chế tạo tên lửa
luôn hả ông chủ?”

Chú Ferro đưa bút chì cho tôi. “Vẽ cho chú cái mà cháu cần làm.”

Tôi phác hai đường thẳng song song tượng trưng cho phần thân tên lửa

rồi đến phần nắp trên đỉnh và phần miệng phía dưới (với một cái lỗ to bằng
1/3 đường kính khoan xuyên qua nó). Chú Ferro xem xét bức phác thảo của
tôi rồi nói. “Sonny, nếu như cháu muốn chú làm mấy cái này thì phải cung
cấp cho chú một bản vẽ kĩ thuật hẳn hoi. Không chỉ là bề mặt đơn giản như
vậy mà còn phải có hình chiếu từ trên xuống và cả chi tiết cho phần nắp và
miệng nữa. Nếu chú vẽ ra một ví dụ thì cháu có theo đó mà phác thảo lại
không?”

“Dạ được, thưa chú,” tôi đáp. Trừ việc chiếm lấy trái tim của Dorothy,

vẫn luôn là một câu đố không lời giải, tôi nhận ra rằng nếu như mình cố
gắng thật sự thì việc gì tôi cũng làm được cả.

Chúng tôi cùng trở lại văn phòng. Chú Ferro ngồi xuống cạnh bàn giấy

trong khi tôi và Quentin vẫn đứng. Chú nhìn tôi rồi nói: “Sonny, cháu biết
nơi chú ở chứ?”

Chú ấy thừa hiểu là tôi biết. Chú sống tại một căn trong nguyên dãy nhà

gạch cạnh nhà của Dantzler mà người ta thường gọi là Apartments. Tôi đã
giao báo ở đó nhiều năm, có một lần còn lỡ quăng một tờ Bluefield Daily
Telegraph
trúng ngay mấy chai sữa đặt trước hiên nhà chú ấy nữa chứ.

“Mỗi lúc trời mưa là sân sau nhà chú trở thành một vũng bùn nhão nhoẹt

ngay,” chú vừa nói vừa ngả người ra sau, tay choàng sau gáy. “Chắc chắn
một ít sỏi sẽ cải thiện được vụ này rất nhiều đấy cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.