NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 294

Tôi không hiểu cô ấy có ý gì nữa nhưng tôi chẳng hỏi lại. Như vậy là

không lịch sự. Cô dắt tôi ra đường, chiếc đèn lồng được giơ lên cao. Xa xa,
tôi nghe tiếng xe tải lách cách đang cố leo qua núi. Nếu nó vượt qua được,
tôi sẽ có thể trượt theo vết xe để lại.

“Nói với bố cháu ngay nhé. Cháu hứa với cô không?”

Tôi gật đầu. “Vâng, thưa cô. Cám ơn vì đã cứu mạng cháu.”

“Quỷ thần ơi, nhóc tì ạ, đừng nhắc lại việc đó nữa.”

Chẳng lâu sau, một chiếc xe tải chở đầy than lù lù xuất hiện. Tôi vẫy tay

chào cô Geneva rồi nhảy lên xe trượt và nhanh chóng phóng xuống núi, lao
ào ào về phía khu mỏ. Khi bước ra khỏi xe trượt, tôi đã trông thấy nhà
mình. Mọi cửa sổ đều đang sáng đèn. Ngay khi tôi vừa đặt chân lên thềm
sau nhà thì cửa bật mở. Gương mặt lo âu của Mẹ xuất hiện nhưng bà tỏ vẻ
không muốn cho tôi biết. “Đừng đem tuyết vào nhà đấy,” bà cảnh báo rồi
nhìn tôi từ đầu xuống chân. “Chưa bao giờ con ăn mặc xấu xí đến vậy.”

Bố xuất hiện, trên tay cầm tờ báo buổi chiều. “Bố đang định lái xe tải đi

tìm con đấy, anh bạn trẻ ạ.”

Tôi cảm thấy thật tự hào. “Con đã đến Big Creek rồi trở về trên xe trượt

tuyết đấy ạ!” Đoạn tôi lôi cuốn sách từ trong áo khoác ra. “Và nhìn xem cô
Riley cho con cái gì này.” Tôi đưa nó cho Bố.

Ông đọc qua tựa đề rồi ngập ngừng lật vài trang ra xem. “Có vẻ đầy đủ

nhỉ,” ông nhận xét. Chiếc “hắc phôn” lại réo vang, ông đưa sách lại cho tôi
rồi nghe điện thoại. “Cho Số 2 hoạt động nếu Số 3 bị trục trặc nhé!” ông
hét lên, và tôi biết ông đang lo lắng rằng quạt thông gió sẽ bị mất điện trong
cơn bão tuyết này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.