NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 296

“Cô ấy còn đưa cho con một chiếc áo sơmi tay dài để mặc nữa.”

Ông điếng người. “Và không có chuyện gì xảy ra nữa à? Con chắc

không?”

“Vâng thưa Bố. Con chắc ạ.”

Sau cùng Mẹ cũng ra khỏi bếp và nghe điện thoại. Lúc bà vừa nghe máy,

một khoảng lặng trôi qua, rồi bà nói: “Tôi không biết đâu, Clyde. Có lẽ ông
ấy chết rồi đấy, nếu không thì anh đã nghe giọng ông ta chứ không phải tôi
rồi.”

Bố cứ nhìn tôi chằm chằm hồ như ông cố xem tôi có đang đùa cợt gì

không. Sau đó, ông lại hò hét ra lệnh qua điện thoại như thường lệ.

Ngày hôm sau, đường vẫn còn quá trơn để xe buýt hoạt động, nhưng lũ

nhóc hỏa tiễn chúng tôi chẳng dại vượt núi một lần nữa. Bọn tôi đã thực
hiện một lần, thế là đủ rồi. Chắc chắc chúng tôi sẽ được ghi vào sách kỉ lục
về những anh hùng thiếu niên mạo hiểm của Coalwood. Đêm đó, Bố vào
phòng tôi, đóng cửa lại. “Để bố kể cho con nghe chuyện này,” ông lên tiếng
và tôi ngừng đọc cuốn sách hỏa tiễn. Ông ngồi lên giường và có vẻ sắp sửa
chẳng nói ra điều gì vui vẻ cả.

“Khi bố còn trẻ, nhỏ tuổi hơn con bây giờ,” ông từ tốn kể, “một căn nhà

cùng dãy với nhà bố ở Gary bốc cháy. Những ngôi nhà cũ ở Gary thời đó
chỉ làm toàn bằng ván ghép và giấy nhám thôi. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ là
tất cả bốc cháy như rạ. Lúc đó bố đang lui cui làm việc ở sân sau thì thấy
đám cháy. Dường như chẳng có ai xung quanh đó nên bố mon men lại gần,
nghĩ rằng có ai bị mắc kẹt bên trong. Bố cố quan sát nhưng khói lan tỏa mù
mịt. Rồi bố nghe tiếng em bé khóc. Nhưng bố chẳng biết nó đang ở đâu vì
chẳng nhìn thấy gì nên chỉ lần theo âm thanh. Cuối cùng bố tìm thấy một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.