NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 298

“Con chưa từng...”

Tôi đỏ mặt. “Chưa đâu, Bố.”

Bố tập trung nhìn vào một mô hình máy bay nằm trên nóc tủ quần áo.

“Bố chẳng đời nào kể cho ai khác nghe về việc mình đã ở trong nhà của
Geneva Eggers đâu. Cô ta đang làm vài điều mờ ám ở đó. Mấy tên thợ mỏ
tập sự - cô ta gần như là bạn gái của họ vậy.”

Tôi vẫn không hiểu. “Người nào ạ?”

Bố cau mày. “Nhiều hơn một người... khá nhiều đấy. Thỉnh thoảng còn

có vài gã đàn ông có vợ rồi nữa cơ.”

Mắt tôi tròn xoe và chắc chắn mồm đang há hốc ra. Bây giờ thì tôi đã

hiểu. “Cô ta còn bán rượu lậu nữa,” Bố nói tiếp, mắt vẫn dán vào mô hình
máy bay. “Chồng cô ta thiệt mạng trong khu mỏ Gary 5 năm về trước.
Cảnh sát truy đuổi cô ta đến đây. Bố đã cho cô ngôi nhà xiêu vẹo đó và bảo
Tag để cô ta được yên thân. Mặc cô ta muốn làm gì thì làm.” Nói xong ông
đứng dậy và đi ra cửa. “Bây giờ thì con biết mọi chuyện rồi đó. Đừng có
gặp cô ta nữa, và đừng bao giờ, không bao giờ kể lại cho Mẹ con những
chuyện vừa rồi.”

Bố bước ra và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Còn tôi lẻ loi trong phòng, nghĩ

suy về những gì ông vừa kể. Tôi mường tượng về người đàn bà trong ngôi
nhà xiêu vẹo ấy, về việc cô ấy đã đối xử với tôi tốt thế nào, và cảm giác khi
Bố nhảy vào biển lửa ngày ấy. Tôi nghĩ rằng mình chẳng thể nào dũng cảm
như vậy. Đột nhiên tôi thấy thật tự hào về ông, chẳng phải chỉ vì hành động
nghĩa hiệp xưa kia của ông, mà chính vì ông đã từng là con người như thế
nào khi còn ở thị trấn Gary và ông đã trở thành người như thế nào sau bao
công việc vất vả đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.