NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 329

Tôi bắt đầu bảo cậu ấy bỏ ý định đó đi - mặc dù việc này có vẻ khó thực
hiện - nhưng rồi tôi chợt nghĩ đến Bố. Tôi có lý do riêng để chiến thắng
mà?

Khi quay lại việc đong chất nổ kẹo ngọt vào tên lửa, tôi chợt thấy một

cảm giác chưa hề xuất hiện trong lòng mình bao giờ - mạnh mẽ, tự tin, và
giận dữ cùng một lúc. Nói giống như một sự ngạo mạn bẩm sinh vậy và
cảm giác này thật tuyệt. “Được rồi, Q” tôi chỉ kết lại bằng một câu.

AUK XX rời khỏi bệ phóng, đạt ngay độ cao 2,54m, rồi 5,8m, và rồi

7,62m, gầm rú dữ dội lên bầu trời xanh. Quentin cùng Billy chạy ra cùng
máy kinh vĩ, nhưng ngay lúc họ vừa kịp đo góc độ của tên lửa thì nó phát
nổ. Những mảnh vụn kim loại rơi rụng như mưa xuống Cape Coalwood, lũ
nhóc chúng tôi nhanh chân chạy núp vào lô cốt, còn mấy người thợ thì
cùng nhau dạt hết xuống đường. Đến khi nghe thấy tiếng uỵch tạo ra bởi
phần tên lửa còn sót lại rơi xuống đất, chúng tôi mới lồm cồm bò ra thu lại
mấy mảnh vỡ. Toán thợ máy buồn rầu bu quanh lô cốt. Tôi cầm phần lớn
nhất còn sót lại của tên lửa, mảnh thân giữa, cho chú Caton xem. Hàng chữ
danh dự đã bị cháy xém chỉ còn chữ k thay vì AukX thay vì XX. “Có
phải mấy cái ốc vít gây ra vụ nổ không?” chú hỏi.

“Cháu không nghĩ vậy đâu,” tôi đáp. “Nguyên nhân gây nổ hình như

xuất phát từ 1/3 thân trên.”

“Chẳng có cách nào tìm ra nguyên nhân,” Quentin lầm bầm, trong tay

đầy mảnh vụn. “Chú đã thay đổi quá nhiều thiết kế trong một lần. Ai mà
biết được?”

Chú Caton rầu rĩ quan sát mảnh thân sót lại, ngón tay di di phần rìa.

“Chú chẳng bao giờ nghĩ có sức mạnh nào có thể làm nổ tung một cái ống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.