NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 328

Quentin lườm tôi. “Sonny, bố mẹ cậu có khả năng cho cậu học đại học,

đúng không?”

Tôi thầm nghĩ không biết nên cho Quentin biết rằng bao nhiêu về cuộc

chiến đang bùng nổ giữa bố mẹ mình. “Mẹ tớ có nhắc tới,” tôi cẩn trọng
từng lời. “Tớ nghĩ bà sẽ xem xét nếu tớ thật sự muốn học.”

“Ừm, còn bố mẹ tớ thì không thể lo cho tớ học đại học được rồi - họ chỉ

có thể lo cho tớ và em gái vừa đủ ăn, đủ mặc. Tớ không biết mấy đứa kia
thì sao, nhưng tớ đoán rằng cũng không hơn gì tớ đâu. Nhưng tớ và họ đều
biết rằng dù gì đi nữa bọn mình cũng phải học đại học thôi. Sonny, cậu là
chìa khóa của cánh cửa này. Cậu chính là tấm vé vào đại học của bọn mình
đấy.”

“Tớ ấy à?” Tôi cảm thấy như cậu ấy vừa đặt lên người mình một tảng đá

nặng ngàn cân. “Quentin à, tớ không biết họ có cấp học bổng tại hội chợ
khoa học đó hay không, ngay cả cấp toàn quốc cũng chưa chắc có. Thường
chỉ có huân chương hay bằng khen là cùng. Nó chỉ tượng trưng cho danh
dự, nó quí hơn tất cả mà.”

Cậu ấy lại nhìn tôi lắc đầu, quả là một thầy giáo kiên nhẫn. “Cậu không

nhận ra được rằng sự táo bạo của bọn mình sẽ được đánh giá như thế nào
à? Đến tận bây giờ cậu vẫn không nhận ra những gì mà chúng ta - những
người con của thợ mỏ mà Chúa đã sinh ra ở cái miền Tây Virginia hang
cùng ngõ hẻm này - đạt được ư? Có lẽ sẽ không có những phần học bổng
trực tiếp, nhưng thành công của bọn mình sẽ đánh động những người khác.
Nói là cơ hội của chúng mình, Sonny ạ. Cơ hội cho chính tớ.”

Tảng đá tưởng tượng càng nặng hơn trong lòng tôi. Tôi chỉ nghĩ mấy quả

tên lửa này sẽ giúp tôi được sát cánh cùng von Braun một ngày không xa,
nhưng Quentin thì lại nghĩ đến những thứ trực tiếp và thực tế hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.