NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 345

Khi thang máy lên đến nơi, hai thành viên của đội cứu hộ lộ dần, được

nhận diện bởi chiếc mũ bảo hộ với hình chữ thập màu xanh. Họ khiêng ra
một cái cáng, thi thể nằm trên đó được phủ một tấm chăn màu xám. Một
người thợ mỏ mở cửa thang máy rồi tránh sang một bên để nhường đường
khiêng cáng ra ngoài. “Thầy lang” kéo chăn lên, bỏ mũ xuống và nói gì đó
với những người vợ. Hàng rào mở ra và một phụ nữ xiết chặt áo khoác vào
người, dường như đang cảm thấy rất lạnh, lặng lẽ bước tới. Bà đĩnh đạc đi
theo chiếc cáng lên xe cứu thương. Khi bà đi ngang qua, dưới ánh đèn của
phòng tắm, tôi nhận ra đó là Mary Bykovski. Tôi buột miệng rên lên. Cầu
xin đức Chúa, con muốn cơn ác mộng này kết thúc thật nhanh.

Tôi định cất bước theo cô, nhưng có giọng ai gọi giật lại. “Không, không

phải lúc này.” Thì ra là Mẹ.

Khi bà ra khỏi góc tối, ánh mắt bà như xuyên thấu tim tôi. Tôi bắt đầu

buông những lời bào chữa hèn nhát mong bà hiểu cho tôi, nhưng trước khi
tôi kịp mở miệng thì bà đã dùng hết sức bình sinh táng tôi thật mạnh. Tôi
choáng váng, má nóng bừng và nước mắt trào ra, có lẽ vì bàng hoàng hơn
là cơn đau vừa nhận lấy. Mặt bà nhăn nhúm lại vì giận dữ. “Mẹ đã bảo con
không được đến đây mà,” bà quát.

Tôi đứng như trời trồng. “Con lo cho Bố mà.”

“Không phải,” bà rít lên. “Con chẳng lo lắng cho ai khác ngoài bản thân

mình cả. Con luôn như thế mà - thật ích kỉ!” Bà quay phắt vẻ khinh bỉ rồi
bước đi, hòa lẫn vào đám đông, khuất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi đổ phịch vào tường nhà tắm, tay áp chặt lên má như vừa bị dán keo.

Lời Mẹ cứ đánh loạn lên trong óc tôi: ích kỉ. Xe cứu thương chở chú
Bykovski bắt đầu lăn bánh và từ từ hướng xuống đồi, ra đường Cái. Tôi dõi
theo và cầu nguyện: Hãy cho mọi đau khổ qua đi. Cầu xin ơn Chúa ban
phước lành, hãy cho mọi đau khổ qua đi
. Lời cầu nguyện của tôi nghẹn lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.