NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 347

Chiếc “hắc phôn” reo vang. Tôi cảm giác bây giờ nó to gấp 10 lần so với

ngày thường. Mẹ chạy vội vào nhưng bà không nhấc máy mà giật phăng nó
khỏi tường, mở cửa trước và quẳng nó ra sân. Tôi bước ra khỏi phòng, lo
rằng bà sẽ tự làm đau mình.

Chiếc “hắc phôn” trong phòng Bố vẫn còn réo vang. Bà phóng hai bước

một lên lầu, đẩy Jim - đang ngái ngủ và càu nhàu xem việc gì đang diễn ra -
sang một bên. Bà xẹt ngang qua tôi rồi mở toang cửa phòng Bố, mở cửa sổ
và giật nốt chiếc “hắc phôn” còn lại khỏi tường rồi quẳng ra ngoài. “Đi mời
Bác sĩ tới đây,” bà ra lệnh cho tôi. Tôi định xuống cầu thang nhưng “Thầy
lang” đã tới nơi, đang bước vào hành lang dưới và bước lên lầu. Ông chẳng
nói gì với tôi nhưng ôm chầm lấy Mẹ. “Mọi việc sẽ ổn thôi Elsie.” Ông
bảo.

“Từ lúc nào chứ?” bà nức nở. Cả hai đi vào phòng Bố và đóng cửa lại.

Khi “Thầy lang” bước ra, tôi cùng Jim đang đứng đợi trong sảnh. Bọn tôi

chẳng nói với nhau nửa lời. Thực tình, chúng tôi chẳng có gì để nói với
nhau cả. “Tôi đã khâu 12 mũi trên trán ông ấy,” ông thuật lại. “Sợi cáp họ
dùng để kéo chiếc xe nâng bị đứt và quật vào đầu ông ấy. Sức bật của nó đã
cắt đôi chiếc mũ bảo hộ. Có thể ông ấy sẽ bị mất đi mắt phải đấy. Tôi sẽ
đưa ông ấy đến bệnh viện vào ngày mai rồi xem mọi chuyện sẽ như thế nào
sau.”

“Thầy lang” bước ra thành cầu thang rồi quay sang nhìn chúng tôi. “Sẽ

có nhiều người thiệt mạng đêm nay nếu không có bố cháu. Bọn cháu là con
của ông ấy, hãy nhớ lấy điều này.”

Tôi theo “Thầy lang” ra đến cửa sau. “Còn chú Bykovski thì sao ạ?” tôi

hỏi.

“Ông ấy lái chiếc xe nâng bị chôn vùi đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.