NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 348

Thế là quá đủ. Tôi chẳng thể chịu đựng thêm nữa. Tôi ngửa mặt và khóc

òa lên. “Thầy lang” đặt tay lên vai tôi. “Gì nữa đây?”

“Tất cả là lỗi của cháu! Nếu không tại cháu thì chú Bykovski đâu phải

làm việc ở dưới đó!” Rồi tôi thuật lại câu chuyện cho “Thầy lang” nghe.
“Và nếu như chú ấy không phải làm việc ở công trường thì đã không mất
mạng như thế,” tôi kết thúc câu chuyện, giọng tôi nghẹn ngào trong tiếng
nấc và nước mắt. Tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của ông.

“Đừng có mít ướt nữa,” “Thầy lang” rít lên. “Quỷ tha ma bắt, cháu

không hiểu cái chốn này là như thế nào à? Mỗi ngày, những người đàn ông
ở thị trấn này vào trong mỏ than làm việc luôn có thể cận kề cái chết bất cứ
lúc nào.”

Tôi không thể kìm được nước mắt và cảm thấy thật xấu hổ vì điều này.

Lệ chảy thành dòng trên má rồi lăn xuống cằm. Càng như vậy tôi càng tự
thấy căm ghét bản thân mình.

“Ike chế tạo tên lửa cho cháu,” “Thầy lang” nói giọng cương quyết, “vì

ông ấy muốn những điều tốt nhất đến với cháu, ông ấy xem cháu như con
ruột của mình vậy. Cháu và những đứa trẻ ở Coalwood này thuộc về tất cả
mọi người ở đây. Luật lệ này không được viết thành văn nhưng nó đã luôn
nằm trong lòng của mọi người trong thị trấn này.”

Nói xong ông đi ra xe, bước vào trong, nổ máy và xoay cửa kính xuống.

“Chú nói với cháu điều này mà có lẽ bố cháu cũng đồng tình. Đừng để chú
thấy cháu khóc rống lên như đàn bà một lần nữa. Nếu không, thề có Chúa
rằng, chú sẽ cho cháu một trận ra trò đấy. Coalwood không phải là nơi dành
cho những kẻ yếu đuối, nếu muốn thì cháu hãy giữ nó ở trong lòng, còn
không thì biến khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.