NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 350

ngang mắt ông. Khi ra khỏi chiếc Buick, ông phải tựa vào nó để giữ thăng
bằng. Mẹ khoác tay ông lên vai, đỡ ông vào nhà. Tôi đứng dậy để giúp mở
cửa. Mặc dù thấy Mẹ đang rất vất vả, nhưng ánh mắt giận dữ của bà làm tôi
phải tránh ra xa.

Tôi nhìn theo bố mẹ bước vào nhà. Tôi chùn bước khi cánh cửa đóng

sầm lại sau lưng họ, nghe to như tiếng súng nổ. Tôi muốn đi theo nhưng
không thể, chân tôi như bám rễ xuống sân. Tiếng sập cửa vang vọng khắp
không trung, cứ như tất cả cánh cửa ở Coalwood vừa đóng sầm lại từng cái
một trước mặt tôi vậy. Cả đời mình, tôi luôn bận bịu với bao nhiêu kế
hoạch hòng làm mọi thứ diễn ra theo ý mình. Bây giờ tôi biết rằng tôi
chẳng thể làm gì để mọi thứ tốt đẹp trở lại cả. Bây giờ không thể và mai
này cũng vậy thôi. Khi ngộ ra điều này, bao nhiêu năng lượng như trôi tuột
khỏi người tôi. Hai tay buông thõng, tôi cúi đầu trong sự xấu hổ, tuyệt
vọng. Mặc dù “Thầy lang” đã cảnh báo, tôi vẫn bắt đầu cảm thấy mủi lòng
hơn lúc nào hết. Sau đó, cứ như có một tên trộm lẻn đến từ phía sau và nó
lấy đi hết những gì tôi từng tin là đúng và cao cả. Đột nhiên tôi có một cảm
giác thật tệ hại, kinh khủng. Nó đến thật bất ngờ và tôi nhận ra ngay là
mình đang sai nhưng chẳng thể xua tan cảm giác đó đi được. Thằng nhóc
đang ngước đầu lên nhìn những ngọn núi xấu xí bao bọc xung quanh nó lúc
này thật khác xa với chính bản thân nó cách đây không lâu. Có lẽ tôi không
nhếch mép cười khinh bỉ nhưng cũng có thể chuyện đó đã xảy ra. Điều tệ
hại nhất tôi từng cảm thấy trong đời mình đang hoàn toàn điều khiển bản
thân tôi. Tôi đang cảm thấy: trống rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.