NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 349

Tôi đứng ở cửa và nhìn theo đến khi “Thầy lang” lái xe đi khuất. Tôi

nhìn lên con đường dẫn tới nhà than và trông thấy mọi người đang lũ lượt
kéo về nhà. Tôi nghe thấy những cuộc trò chuyện thật bình thường, có vài
người còn cười rất thoải mái nữa. Chú Bykovski đã tử nạn, còn Bố tôi thì bị
thương nặng, vậy mà họ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một
người chết. Chỉ có một người mà thôi! Lúc nào cũng có một người sẽ mất
mạng trong những hầm mỏ của tỉnh McDowell này. Những lời cầu nguyện
tại đường hầm có vẻ đã đủ công hiệu. Tôi ghê tởm nhìn họ đi ngang qua
tôi, ghê tởm vì thấy trong thực tế, họ lại dửng dưng đối với lòng dũng cảm,
sự chịu đựng và ngay cả cái chết của người khác như vậy. Tôi chẳng muốn
giống như bọn họ chút nào. Tôi chỉ muốn quay lưng và được giải thoát khỏi
Coalwood mà thôi.

Clyde Bishop, một đốc công của ca làm việc ban ngày, đi ngang qua

cổng nhà rồi trèo vào cứ như tôi không hiện diện ở đây vậy. Mẹ chặn chú
ấy lại trước cửa nhà. “Tôi cần nói chuyện với Homer,” chú ấy cộc cằn bảo.
“Điện thoại của anh ấy bị gì rồi.”

“Ông ấy không có đây,” bà quạt lại.

“Gì nữa đây, Elsie...”

“Ông ấy không phải chỉ ở đây vì anh, Clyde, và ông ấy sẽ không ở đây

nữa. Đừng cố gọi ông ấy làm gì. Tôi đã quẳng mấy cái phone ra ngoài sân
rồi, và từ nay chúng sẽ ở đó mãi.”

Hôm sau, Mẹ chở Bố đến bệnh viện. Tôi ngồi ở hiên sau và chờ họ trở

về. Dandy tìm thấy tôi, dường như đánh hơi được tôi đang buồn, bèn gác
đầu lên đầu gối của tôi. Tôi vuốt ve chỏm lông vàng mềm mại trên đầu nó.
Thỉnh thoảng, nó cũng thở dài như đang miên man nghĩ về điều gì đó. Một
lúc sau, Poteet lân la lại gần, ngồi lên chân tôi như đang canh gác. Khi bố
mẹ về thì bọn tôi vẫn ngồi đấy. Đầu Bố được băng bó và một miếng dán bịt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.