NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 353

“Cháu thật sự đang vội thưa chú.”

Chú buông xe tôi ra. “Vậy chú nghĩ cháu nên đi ngay đi.”

Đêm đó, tôi nằm trên giường, ngước mắt nhìn vào bóng tối. Nghe Daisy

Mae grừ grừ, tôi nựng đầu nó nhưng chẳng nói gì. Tôi chẳng có gì để nói
cả. Tôi cũng chẳng buồn cầu nguyện mà chỉ nằm đó chờ cho đêm dài trôi
qua.

Vào những buổi sáng, tôi nhìn quanh Coalwood và mọi thứ trông thật

gớm ghiếc. Công ty đang cho tháo dỡ các đường ray xe lửa, những đội
công nhân rút chốt và kéo những thanh sắt lên khỏi mặt đất. Những dấu vết
của đường ray để lại trên mặt đất trông giống như một vết sẹo đen ngòm cắt
ngang thị trấn. Không còn những xe than, Coalwood sẽ không còn bị bao
phủ bởi bụi than ngày này qua tháng nọ nữa, nhưng dù gì, tôi vẫn trông
thấy những lớp than xấu xí bám chặt lên thân thể mỗi người ở đây và chẳng
bao giờ có thể gột sạch được.

Bây giờ tôi đi học mà chẳng còn sợ bị điểm xấu và tôi cũng chẳng cảm

thấy sợ điều gì nữa cả. Roy Lee dạt mấy đứa khác ra để ngồi xuống đằng
sau tôi. “Sao rồi anh bạn?” cậu ấy hỏi vọng từ sau lưng tôi.

“Bình thường,” tôi đáp lấy lệ rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tôi ngồi một mình trong giảng đường trước giờ vào lớp và vào giờ ăn

trưa, tôi cáu gắt với Quentin khi cậu ấy cố gắng lại ngồi gần mình. “Tránh
xa tớ ra,” tôi bảo. Cậu ấy bật ngay dậy như thể vừa bị tôi đá vậy.

Tôi trông thấy Valentine và Buck đang ngồi cùng nhau, giữa họ dường

như có rất nhiều thứ trên đời này để nói. Tôi chẳng can thiệp vào làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.